NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 302

là tôi. Trong những trường hợp này, liệu chúng tôi có được phán quyết là vô
tội?”

Khi chứng kiến Kaoruko nói ra những lời đó, Kazumasa chợt có một suy
nghĩ không liên quan đến bối cảnh, người phụ nữ này sao lại thông minh đến
vậy? Bề ngoài, trông cô ấy như đang mê sảng nhưng suy nghĩ lại cực kỳ tỉnh
táo.

Người đại diện cảnh sát bị gọi đến hoàn toàn bị áp đảo. Gương mặt đó vừa
nghe có vẻ kinh ngạc vừa như thể bị ép vào hoảng loạn, mồ hôi rịn ra dưới
trán.

“Chị muốn lý luận những điều này nên mới gọi chúng tôi đến sao?” Hỏi vậy
nhưng vẻ mặt của Wanatabe không hề bình tĩnh, y như một tên tội phạm bị
dồn đến bước đường cùng.

“Tôi không lý luận, đấy là câu hỏi. Nào ta hỏi lại nhé. Nếu bây giờ, tôi đâm
con gái mình thì đây là tội giết người ư? Hay không phải? Trả lời tôi đi.”

Watanabe lấy hai tay ôm đầu, khóe miệng nhăn nhúm, cổ cúi xuống.

“Thật tình, tôi cũng không rõ. Tôi không phải chuyên gia về Luật.”

“Vậy hãy hỏi ý kiến chuyên gia đi. Gọi ngay đi.”

Watanabe xua bàn tay to tướng, “Chị đừng nói những điều quá đáng như
thế.”

“Thế nào là quá đáng chứ. Chắc người quen của anh không thiếu gì luật sư
hay công tố viên.”

“Kể cả có như vậy, hỏi họ thế này cũng bằng thừa. Họ cũng trả lời như nhau
thôi.”

“Trả lời thế nào cơ?”

“Không nắm được thông tin chi tiết nên không thể nói chắc chắn điều gì.
Nhất định họ sẽ đáp như vậy.”

Kaoruko trút ra một hơi thở lớn. “Thật phiền phức quá nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.