NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 304

“Sao lại ngăn em? Anh cho rằng Mizuho đã chết rồi còn gì? Thế thì sao phải
hỏi nữa. Người ta đâu có chết hai lần.”

“Anh cũng không rõ. Tóm lại, anh không muốn em làm điều đó. Không
muốn em lấy dao đâm vào ngực đứa con gái yêu thương của mình…”

“Em cũng đâu muốn làm. Nhưng, em chỉ có thể làm thế thôi. Bởi chẳng có
ai cho em câu trả lời cả.”

Có vẻ Kaoruko đã quyết ý, cô vung mạnh con dao. Ngay lúc đó. “Dừng lại
đi,” một giọng cao chói gào lên.

Kaoruko khựng lại, xoay về phía giọng nói đó.

Wakaba vừa run rẩy vừa chậm chạp tiến lên. Cô bé tiến đến trước mặt
Kaoruko và dừng lại.

“Bác Kaoru… Đừng giết chị ấy. Đừng giết Mizuho.” Không phải là tiếng
hét thất thanh lúc trước, mà là một giọng nhỏ bé, mỏng manh.

“Lùi lại, Wakaba. Nguy hiểm đó, máu sẽ bắn ra đấy.” Kaoruko nói bằng một
giọng bình thản.

Nhưng Wakaba không lùi lại.

“Xin bác, đừng giết chị ấy. Wakaba luôn nghĩ là chị ấy vẫn sống mà. Bởi vì
Mizuho vẫn sống. Cháu muốn chị ấy sống.”

“Chuyện đó… cháu không cần phải ép mình đâu.”

“Không phải thế. Cháu không ép mình nghĩ vậy đâu. Mizuho đã chịu thế
thay Wakaba mà. Ngày hôm đó, vì tìm nhẫn cho Wakaba mà chị ấy thành ra
như thế.”

“Nhẫn ư?”

“Cháu sợ lắm. Đến tận bây giờ vẫn chẳng dám nói cho ai. Là Wakaba đã hư.
Đã mang nhẫn đến hồ bơi… Không cần đến nhẫn khi bơi vậy mà… Nhẫn thì
lúc nào đeo cũng được vậy mà… Nếu lúc đó, đứa chết đuối là Wakaba thì
hay rồi. Mọi chuyện đã không thành thế này. Bác Kaoru… Wakaba muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.