NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 309

“Vậy sao?” Hoshino gãi gãi cằm. Cậu hiểu cô không có ý bảo cậu trẻ con
nên cũng chẳng thấy khó chịu gì.

Theo lời phu nhân, việc rèn luyện thân thể Mizuho vẫn diễn ra đúng lịch.
Tuy chỉ làm một mình nhưng cô cũng không mất nhiều thời gian, đến giờ
vẫn chưa thấy xảy ra tai nạn gì lớn.

“Cậu Hoshino, đã phiều cậu một thời gian rất dài rồi. Tôi muốn cảm ơn cậu.
Chân thành cảm ơn.”

“Có ích cho chị như vậy em cũng thấy vui mà,” Hoshino đã đáp lại như thế.

Khi cậu nói vậy, phu nhân lại xoay cái nhìn vào mặt cậu.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Phu nhân khẽ tủm tỉm cười.

“Đúng là có điều khang khác nhé. Gương mặt cậu rạng rỡ không như thường
lệ. Có thể cách nói của tôi hơi lạ, nhưng như thể cậu đã đuổi đi được thứ ma
quỷ gì đó.”

“Không phải chị cũng thế sao?” Hoshino đã muốn nói như vậy. Nhưng bầu
không khí phu nhân mang lại đã hoàn toàn khác trước.

Những gì đã xảy ra hôm sinh nhật hiện về trong đầu. Vụ việc hôm đó là
chuyện có thể cả đời sẽ chẳng thể quên nổi.

Hoshino cho rằng bên trong phu nhân đã có thứ gì đó đột ngột thay đổi từ
lúc đó. Chính vì thế, cô cũng không cần đến cậu nữa, cũng quyết tâm không
cho kẻ khác thấy con gái mình cử động tay chân nữa.

Tuy nhiên, từ vụ việc đó, bản thân Hoshino cũng không thể phủ nhận
chuyện chính mình cũng đã có thay đổi. Nhìn sự đau khổ của phu nhân khi
vung dao lên truy vấn thanh tra cảnh sát một câu hỏi khó đến thế, cậu nhận
ra sự nông cạn và hời hợt trong mình.

Bản thân cậu thực sự đã nghĩ cho cô bé Harima Mizuho đến đâu? Cậu có
thực lòng coi cô bé đó là “một con người đang sống” đấy không? Cậu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.