NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 314

Cô ấy lầm bầm gì đó. Thế là cậu ngẩng đầu lên.

“Anh trẻ hơn nhiều đấy. Trông dồi dào sức sống nữa.” Kawashima Mao nói
vậy. “Hơn nhiều so với hồi đó.”

Hoshino không nói năng gì, chỉ gật đầu.

2.

Khi đang đắm mình trong cuốn sách, cô cảm thấy có thứ gì khẽ chạm vào
chân mình. Đó là một quả cầu lông.

“Cháu xin lỗi,” một cô bé vội lao lại gần. Tuổi chắc tầm lớp tiểu học, hoặc
có khi là đầu trung học cơ sở. Một cô bé có mái tóc cắt ngắn gần hợp với
khuôn mặt, làn da rám nắng trông rất khoẻ khoắn.

Kaoruko nhặt quả cầu lên, đây, rồi chìa ra cho bé. “Cháu cảm ơn”, con bé
nhận lại rất lễ phép. Ánh mắt chợt dừng lại tại chiếc xe lăn để bên cạnh
Kaoruko.

“A, dễ thương quá…”

Cô bs bất chợt thốt lên kiến cô thấy vui lắm. Đứa con gái trên xe lăn là niềm
tự hào lớn nhất của Kaoruko.

Cô cười coi như thay lời cảm ơn. Sau khi lanh lẹ cúi đầu chào một cái, cô bé
kia cầm vợt quay về chỗ bạn bè đang đợi.

Kaoruko đang ngồi trên băng ghế một công viên hơi xa nhà một chút. Tuy
khá nhỏ nhưng lại có chỗ rộng như sân thi đấu, cũng có cả xích đu, khung
leo hay bập bênh nữa, chung quanh bao bọc bởi cây cối, một công viên bình
thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.