NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 345

“Chúng ta đã sống tốt ở một nơi chật hẹp như thế này nhỉ,” bố nghiêm túc
nói.

“Chẳng còn cách nào mà. Lúc đó, ta chỉ ưu tiên địa điểm thôi,” mẹ đáp lại.

Leo lên cái ô tô bố lái, cả nhà xuất phát đến nơi ở mới. Mà không, đúng ra
không thể gọi là mới. Phải gọi là về chốn cũ. Ngôi nhà cậu đã ở đến tận ba
năm trước.

“Tháng sau, Sougo cũng trở thành học sinh cấp hai rồi. Đúng là một khoảng
thời gian dài,” bố vừa xoay vô lăng vừa nói.

“Nó muốn vào câu lạc bộ bóng rổ đấy,” mẹ ngồi bên cạnh nói

“Con đã quyết gì đâu.”

“Vậy sao? Câu lạc bộ bóng rổ cũng được mà. Tham gia đi. Ngoài ra, còn gì
nữa nhỉ? Câu lạc bộ bóng đá?”

“Con đã nói là con chưa quyết gì mà.”

“Hay ta chọn câu lạc bộ bơi. Nếu là vào câu lạc bộ đó thì chẳng tốn tiền mua
dụng cụ đâu.”

“Anh nói gì thế. Giờ đồ bơi cũng đắt lắm đấy. Có cả loại đồ bơi high-tech
nữa mà.”

“Vậy cơ à? Vậy thì, câu lạc bộ thể dục nhé. Bên đó thì chẳng cần đạo cụ gì
luôn.”

Bố mẹ cứ nói mấy chuyện linh tinh. Có lẽ hai người vui vì có thể nói chuyện
về thể thao như thế.

Ô tô dừng lại chỗ đèn đỏ. Sougo nhìn ra ngoài cửa xe. Con đường quen
thuộc lọt vào tầm mắt. Con đường từ trường về nhà ngày trước.

“Quán mì vẫn còn kia”, Sougo chỉ vào một quán hàng.

“Thì vẫn thế mà. Mới có ba năm thôi, làm gì đã mất được đâu”, bố nói, mắt
vẫn nhìn thẳng về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.