NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 346

Nhìn khung cảnh chung quanh, những mảnh ký ức trỗi dậy trong lòng cậu.

“Bố ơi,” cậu gọi. “Bố cho con xuống đây đi.”

“Ơ, sao thế?”

“Con muốn đi bộ về từ đây.”

“Trời, sao phiền hà vậy?”

“Cũng được mà anh. Lâu lắm mới về đây, chắc con muốn đi bộ chút nhỉ.
Còn nhớ đường chứ?” Mẹ hỏi.

“Nhớ chứ. Hiển nhiên mà mẹ.”

Đén chuyển sang xanh. “Đành chịu vậy,” bố nói thế rồi tấp xe vào lề đường.

“Cấm đi tắt đấy nhé,” mẹ nói với Sougo thế. “Con biết rồi,” cậu bé đáp lại.

Cậu vừa nhìn dòng xe đi lại vừa bước đi. Đây là con đường từ trường tiểu
học về nhà. Có nhắm mắt cũng về được đến nhà.

Đến ngã tiếp theo, cậu bé rẽ trái. Một con đường không lớn lắm. Càng tiến
vào sâu, càng yên tĩnh.

Đó là con đường ba năm mấy tháng trước, cậu đã đi. Phải nói là gần như
ngày nào cũng đi. Lịch trình đó đứt đoạn do một sự vụ bất ngờ.

Trong một giờ thể dục, cậu chợt thấy cơ thể mình nặng trĩu, mắt chợt hoa lên
và cảm thấy khó thở. Định gọi giáo viên nhưng không thể thốt nổi thành lời.
Tiếp theo, mọi thứ trước mắt tối sầm lại.

Lúc tỉnh dậy, Sougo đã thấy mình nằm trên giường trong bệnh viện. Mặt bị
bịt kín bằng mặt nạ thở oxy.

Theo lời bác sĩ từ một bệnh viện cậu chưa từng nghe qua tên, cũng không rõ
chi tiết thế nào, nhưng tim cậu có dị tật bẩm sinh. Chứng bệnh này còn rất
nặng nữa, phẫu thuật không thể chữa trị được.

Chỉ có cách cấy ghép tim mới cứu nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.