NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 57

“Ừ, sao thế?”

Kazumasa nuốt nước bọt đánh ực rồi mở miệng.

“Hôm nay, Mizuho gặp tai nạn ở bể bơi. Con bé bị đuối nước, xe cứu
thương đã đưa đến bệnh viện,” anh tuôn một tràng.

Có cảm tưởng ông đang hít vào một hơi. “Ừm, rồi sao?”, sự điềm tĩnh đã rời
bỏ giọng nói của ông.

“Con bé không tỉnh lại. Họ nói là đã không còn khả năng cứu chữa.”

Hực, anh nghe thấy một tiếng kêu bật ra. Như để điều hòa lại hơi thở, ông
Tatsurou im lặng.

“A lô, a lô”, Kazumasa lên tiếng gọi bố.

Sau một tiếng thở mạnh ra, ông Tatsurou hỏi, “Giờ, tình hình con bé sao?”
Giọng ông khàn khàn.

Kazumasa kể chuyện tiếp tục trị liệu hồi sức cấp cứu nhưng chỉ là kéo dài sự
sống thôi chứ không có cơ hội phục hồi, anh kể cả vụ chết não nữa.

“Vậy là Mizuho đã… Thế là thế nào? Sao mọi chuyện lại thành ra như
vậy?” Trong giọng nói có cả cảm giác sầu thảm lẫn phẫn nộ.

“Con bé chạm phải cái lưới chỗ ống thoát nước, ngón tay bị kẹt không thể
rút ra được. Nguyên nhân, từ giờ con sẽ tìm hiểu. Nhưng giờ con không định
nói đến vấn đề đó. Có chuyện này con buộc phải nghĩ đã. Chính vì vậy, con
mới gọi điện cho bố. “

“Chuyện này ư? Là sao, con có ý gì?”

“Chuyện hiến tạng.”

Mặc kệ ông Tatsnrou vẫn chưa kịp tiếp thu nổi tình hình, Kazumasa bắt đầu
kể chuyện có nên chấp thuận hiến tạng hay không, cả chuyện thẩm định chết
não nữa. Đến đó thì ông Tatsurou bảo khoan đã, ngắt lời anh.

“Thằng này, con nói gì vậy hả? Giờ đâu phải lúc nói chuyện đó. Trong thời
điểm sống chết của Mizuho như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.