NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 58

Những lời của bố khiến Kazumasa chợt bật ra, à, đúng rồi. Đây là phản ứng
thông thường mà. Trong khi ta còn chưa thể chấp nhận chuyện một ai đó
mình yêu thương đã chết rồi chẳng ai có thể chấp nhận nổi vụ cấy ghép nội
tạng cả.

“Không phải thế. Giờ đã qua cái thời điểm sống chết đó rồi. Mizuho đã chết
rồi, con đang nói đến chuyện sau đó đấy.”

“Chết gì… Đó là chuyện sau khi thẩm định cơ mà.”

“Thường là như thế nhưng có lẽ con bé đã bị chết não rồi.”

Kazumasa phải giải thích thêm về luật pháp của Nhật Bản đối với vụ nảy.
Có lẽ Kaoruko cũng phải chịu sự khổ sở tương tự. Kazumasa nắm được vấn
đề nhưng anh không thể nói rõ ràng được.

May mà những lời kiên trì giải thích của anh đã giúp ông Tatsurou nắm bắt
được mọi chuyện.

“Vậy sao? Nghĩa là, tuy trái tim vẫn còn đập nhưng Mizuho đã chết rồi.
Không còn ở thế giới này nữa rồi, ý con là vậy sao?” ông Tatsurou nói như
thể đang nói với mình.

“Vâng ạ,” Kazumasa đáp lời.

“Aaa,” ông Tatsurou thở đài. “Sao lại thế? Nó còn bé như vậy cơ mà? vẫn
còn tương lai dài rộng như thế. Sao lại ra cơ sự này chứ? Nếu được, sao
không để ông nó chết thay cho. Bố mày có thể hiến cả cái mạng già này.”

Những lời đó rất thật lòng. Sau khi Mizuho chào đời ít lâu, ông Tatsurou đã
ôm đứa cháu đầu lòng, miệng nói câu “Vì đứa trẻ này bảo ông chết cũng
được” đến thành quen.

“Vậy, bố nghĩ sao?” Đến khi bố anh ngừng lời, Kazumasa hỏi ông.

“… Chuyện hiến tạng ư?”

“Vâng. Dẫu sao, con cũng muốn nghe ý kiến của bố.”

Đầu bên kia, ông Tatsurou rên rỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.