NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 90

“Có vẻ em ăn ít hơn hẳn mọi khi nhỉ?” Enokida nói.

“Đúng… là thế thật. Chẳng rõ nữa. Tự dưng em thấy no quá.”

“Nếu thấy đồ ăn không hợp miệng cũng không sao đâu.”

“Không phải vậy đâu,” Kaoruko xua tay. “Ngon lắm, thật đấy.”

Enokida nhẹ gật đầu, tay mân mê ly trà nóng vừa đưa ra. Nhưng không hề
đưa lên miệng.

“Trong khi đợi em ở căn phòng này, anh có nghĩ vẩn vơ vài chuyện,” ngắm
nghía ly trà, anh ta bắt đầu câu chuyện. “Nghĩ xem trong tin nhắn em gửi
đến lần này đang ngầm có ý gì, chẳng hạn. Đương nhiên, nếu em chỉ muốn
gặp anh thôi cũng không hề gì, nhưng chẳng hiểu sao anh có cảm giác
không phải là như thế. Thật ra, bản thân anh cũng có điều muốn đề nghị với
em đêm nay. Mấy lần anh đã cố dứt khoát nhưng mãi chẳng có cơ hội. Mà
không, có lẽ em không cho anh cơ hội đó thì tốt hơn.”

Kaoruko nắm chặt hai bàn tay đang để trên đùi. “Gì vậy, anh muốn đề nghị
chuyện gì sao?”

Chuyện đó, Enokida liếm môi, anh ta nhìn Kaoruko.

“Chuyện em có thể để anh gặp hai con em không? Anh muốn gặp Mizuho
và Ikuto.”

Gương mặt nghiêm túc của Enokida khiến Kaoruko cảm thấy áp lực. Cô
không thể dứt mắt khỏi anh ta.

“Nhưng…” anh ta nói tiếp, “anh cũng đã nói rồi, em không cho anh cơ hội
đó. Ban đầu, anh nghĩ là do mình tưởng tượng ra thôi nhưng rồi anh chợt
nhận ra thực sự là như thế. Em nhất định lảng tránh chuyện các con em.
Đúng không?”

Những lời nói của Enokida như lưỡi dao bén ngọt đâm vào ngực Kaoruko.
Cô quá sốc, không thể nói ra lời nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.