NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 88

một thời gian. Anh ta đã đáp lại lời nhắn đó như sau, “Nếu thế, anh sẽ cố
nhịn không liên lạc với em. Em cố gắng chăm sóc cháu nhé. Cũng nhớ giữ
gìn sức khỏe. Em không cần phải trả lời tin này đâu.”

Kaoruko đã nhắn tin cho anh ta ba ngày trước. “Lâu rồi không có liên hệ gì
nhỉ? Lâu ngày không gặp, tôi muốn trò chuyện với bác sĩ nên mới liên lạc
với anh. Không biết phía anh có thay đổi gì không?” Enokida ngay lập tức
trả lời cô, quyết định hẹn nhau đi ăn vào tối nay.

Sâm-panh đã được đưa tới. Sau khi Enokida gọi món, hai người nâng ly.
Nhấm thứ dung dịch vẫn còn đang nổi chút bọt nho nhỏ kia, chất cồn tràn
qua miệng dội về trong cô mọi ký ức ngày Mizuho gặp tai nạn. Đêm cô ngồi
bàn về vụ hiến tạng với Kazumasa.

“Bị cảm hay sao?” Enokida hỏi cô.

“Sao ạ?”

“Con gái em ấy. Em chỉ bảo con bé có vấn đề sức khỏe thôi.”

“À… vâng. Đại loại là cảm đấy ạ. Nó bị kiệt sức. Nhưng mà, giờ đã khỏe lại
rồi.”

Cô vừa nói, vừa cảm thấy một cảm giác nặng nề mọc mầm trong ngực.
Trong đó có cả nỗi đau lẫn cảm giác tội lỗi vì nói dối. Cô cố nén xuống cảm
giác muốn cau mặt khó chịu kia, cố thả lỏng cơ miệng.

“Vậy à? Cảm mạo mùa hè nguy hiểm đây,” Enokida nói vậy rồi rướn người
ra trước, nhìn đăm đăm vào gương mặt Kaoruko. “Vậy, em thì sao?”

“Em… sao ạ?”

“Tình hình sức khỏe của em sao? Ngay từ lúc em bước vào, anh đã nghĩ em
có vẻ gầy đi nhiều. Không sai chứ?”

Kaoruko thẳng lưng lên, cô nghiêng đầu chép miệng.

“Dạo này, em cũng chẳng cân nên không rõ lắm. Nhưng anh nói vậy thì em
lại thấy yên tâm. Dạo này em trốn tập, chỉ sợ mình béo lên ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.