NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 89

“Không phải do cơ thể em đang có vấn đề gì chứ?”

“Không phải đâu. Em ổn cả mà.”

“Em nói thế thì anh yên tâm rồi,” Enokida gật gù.

Đồ ăn được mang lên muộn hơn một chút. Đầu tiên là món khai vị dùng
trứng cua và súp miso cua. Theo như gọi menu, tiếp sau đó sẽ là sashimi,
món cua lông hấp, lẩu càng cua tuyết.

Như mọi khi, chuyện của Enokida lúc nào cũng đầy màu sắc, Kaoruko cũng
lái chút chiều hướng câu chuyện nữa. Anh ta nói về nhiều chủ đề nhưng mào
đầu luôn là chuyện liên quan đến gia đình và nuôi dạy con cái. Những câu
chuyện ấy chỉ khiến Kaoruko thấy nặng nề hơn vì cảm giác dối trá.

Chính vì thế, Kaoruko bắt đầu đưa ra những chuyện không liên quan đến
vấn đề gia đình.

“Mà bác sĩ này, dạo này anh có ra rạp xem phim gì không? Nếu có phim nào
anh thích ra DVD, anh nhớ cho em biết nhé.”

“Phim sao? Đúng rồi. Phim nào đó để gia đình xem chung ấy hả?”

“Dạ không, phim dành để xem một mình đó.”

Enokida lại tuôn ra không biết bao nhiêu tựa đề phim, lý giải điểm hay điểm
tốt của chúng. Câu chuyện này cũng đi quá sâu đến mức khi rời khỏi cửa
hàng, chắc cô chẳng còn nhớ đến phân nửa, Kaoruko nghĩ vậy. Cô cũng chỉ
muốn gợi chuyện cho Enokida nói mà thôi.

Các món ăn cứ lần lượt ra. Enokida gọi rượu ướp lạnh, vừa thưởng thức
hương vị loại rượu đó, Kaoruko vừa gắp thức ăn. Món ăn trên đĩa nào cũng
ngon cả, nhưng cô chẳng lòng dạ nào thưởng thức. Cô chỉ đang cố lấp đầy
dạ dày mình như một cái máy. Giữa chừng bụng cũng đã no, món sushi
được đưa ra cuối cùng, cô hầu như không đụng đũa.

“Tiếp theo, chúng tôi sẽ mang đồ tráng miệng lên,” nghe những lời của cô
nhân viên, trái tim Kaoruko nấc lên một tiếng. Vẫn còn mang ra nữa sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.