NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 91

“Cô Harima,” anh ta gọi cô theo kiểu đó. Nhìn cô chăm chú, anh ta sửa lại
cách gọi, “Cô Kaoruko.” Giật mình, cô ngước nhìn lên.

“Không cần phải là hôm nay. Nếu cô có chuyện gì muốn tâm sự, lúc nào
cũng có thể liên lạc với tôi. Nếu được, tôi sẽ nghe cô kể chuyện. Nhưng, có
thể tôi cũng không thể giúp ích được gì hơn cho cô.”

Giọng nói của Enokida như đang giày vò trái tim Kaoruko, chúng nhanh
chóng loang ra. Ấm áp đấy nhưng cũng quá đớn đau.

Làn sóng đau khổ dồn dập ập đến. Cô chẳng thể chống chọi. Bức tường
phòng hộ trong tim của Kaoruko đang chống chịu đến tận bây giờ đã vỡ
tung từ lúc nào. Cô cứ nhìn Enokida, nước mắt bắt đầu tuôn trào. Tràn qua
má, tí tách rơi xuống sàn.

Enokida trợn mắt. Kaoruko cũng chẳng rõ anh ta thấy ngạc nhiên đến mức
nào. Mà cũng chẳng có thước đo nào để đong đếm nổi chuyện này. Cô cũng
chẳng có sức đâu để lau nước mắt nữa.

Lúc đó, cô chợt nghe thấy giọng nói, “Xin phép quý khách”. Tiếp theo cánh
cửa mở ra, cô nhân viên xuất hiện. Cô gái bưng theo một cái khay có hai đĩa
đồ tráng miệng.

Nhưng giây phút tiếp theo cô gái đó hít vào một hơi, ngừng cử động,
Kaoruko lau khóe mắt.

“Chúng tôi không ăn tráng miệng nữa,” Enokida nói với một giọng điềm
tĩnh. “Nhờ cô tính tiền giùm. Càng nhanh càng tốt.”

“À, vâng…” Cô nhân viên nhận ra mình đã thấy điều không nên, vội đóng
cửa lại.

“Đi thôi,” Enokida nói. “Cứ thế này về có được không? Hay ta đi đâu đó đi.
Nếu có một quán nào yên tĩnh để nói chuyện, chắc em sẽ có thể bộc bạch
lòng mình.”

Lúc đó, Kaoruko cũng đã cử động lại được. Cô điều chỉnh nhịp thở, lấy cái
khăn tay từ trong túi xách ra, chấm khóe mắt mình. “Dạ thôi, em không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.