NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 219

Khi cô quan sát ánh sáng ban ngày chơi đùa trên tóc anh, Lucy phát hoảng
trước những cảm xúc đang tràn qua cô, thứ gì đó vượt xa hơn lòng biết ơn
hay sự hấp dẫn thể chất đơn thuần. Nhịp tim cô nhảy lên vài bậc ngay lập
tức, và cô thấy bản thân đang khao khát, mong mỏi những thứ không thể.

“Cám ơn anh,” Cô nói. “Vì đã chăm sóc em.”

“Không có chi.”

Chầm chậm, Lucy vươn tay lên đầu anh, lồng những ngón tay vào trong
những lọn tóc dày đẹp đẽ ấy. Thật tuyệt không thể diễn tả thành lời khi được
chạm vào anh. Cô muốn khám phá anh, xem xét mọi thứ đã cấu tạo nên anh.

Cô đã nghĩ rằng Sam sẽ phản đối. Thay vì thế, anh đứng yên, đầu anh cúi
xuống. Đang vuốt ve xuống vùng gáy rắn chắc trên cổ anh, cô nghe tiếng
thở của anh đứt đoạn.

“Thật là rắc rối,” Lucy nói dịu dàng. “Phải không?”

Sam ngước nhìn cô, hàng mi che khuất một nửa màu xanh siêu phàm ấy, vẻ
mặt anh căng thẳng. Anh không trả lời. Anh không phải trả lời. Sự thật lơ
lửng trong ánh mắt họ đang chia sẻ, trong giữa họ, và lấp đầy phổi họ trong
từng hơi thở.

Dứt khoát là rắc rối. Loại rắc rối không bị tác động bởi những thanh nẹp
hoặc băng quấn, hay sự chăm sóc người bệnh.

Sam lắc đầu như thể để xoá sạch điều đó, và với tay lấy những miếng màng
phủ, “Anh sẽ để em nghỉ ngơi trong ít phút, trong lúc anh…”

Trong một khoảnh khắc thiếu suy nghĩ, Lucy quấn tay quanh cổ anh và tìm
kiếm miệng anh. Thật điên khùng, khinh suất, nhưng cô không quan tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.