NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 228

Bắn một cái liếc cảnh giác vào anh, cô nhận ra những vết lõm hình nửa vầng
trăng sẫm màu bên dưới cặp mắt xanh sống động ấy. Anh mang dáng vẻ của
một người đàn ông đã không ngủ trong nhiều tháng. “Anh có thể đi bây
giờ,” Zoe nói. “Anh không phải trò chuyện huyên thuyên gì đâu.”

Alex không bận tâm đến việc xin lỗi về sự thô lỗ lúc trước của anh. “Em đặt
cái gì vào trong đó thế?” Nghe như thể anh đang kết tội, ngờ vực.

Zoe đã sửng sốt đến mức gần như không thể nói năng được. “Trái việt quất.
Tự lấy đi, nếu anh muốn một cái.”

Anh lắc đầu và với tay lấy tách café của anh.

Cô không thể không lưu ý đến sự run rẩy của bàn tay anh, cơn run đang lan
truyền qua chiếc tách bằng sứ. Ngay lập tức Zoe hạ thấp ánh mắt xuống.
Điều gì đã khiến cho bàn tay của người đàn ông này run rẩy như thế? Một
trạng thái sợ hãi ư? Sự lạm dụng chất cồn? Bằng cách nào đó dấu hiệu yếu
đuối trên một người có thể tạng ấn tượng như thế rõ ràng mang lại hiệu quả
nhiều hơn trên ai đó có dáng vóc nhỏ bé.

Bất chấp cách cư xử khó chịu của anh, bản chất nhân hậu của Zoe đã tự
mình quyết định. Cô không bao giờ có thể đi qua một đứa trẻ đang khóc,
một con thú bị thương, ai đó có vẻ cô đơn và đói khát, mà không cố làm
điều gì đó cho họ. Đặc biệt là một người đói khát, bởi vì nếu như có một thứ
Zoe yêu thích hơn mọi thứ khác trên đời, thì đó là cho người ta ăn. Cô yêu
vẻ hài lòng rõ rành rành mà người ta có khi thưởng thức được thứ gì đó
ngon lành, thứ gì đó được tạo ra và nuôi dưỡng một cách cẩn thận.

Không nói một lời, Zoe đặt một chiếc bánh muffin lên chiếc dĩa lót ly của
Alex trong lúc chiếc tách vẫn ở trên tay anh. Cô không nhìn anh, chỉ tiếp tục
sắp xếp dĩa. Mặc dù có vẻ như rất có khả năng anh sẽ ném lời mời của cô đi,
hoặc nói gì đó xúc phạm, nhưng anh im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.