NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 237

“Mẹ đùa thôi.” Mẹ cô phản đối.

“Con tự hỏi,” Lucy nói. Thường thì với mẹ cô, có vẻ như họ đang có hai
cuộc trò chuyện khác nhau. Lucy ngờ rằng ít nhất một nửa những gì cô nói
hoàn toàn không được chú ý. Bà tiếp tục tập trung vào Sam, anh vừa khởi
động được kíp nổ trên chiếc máy xới đất để bơm được nhiên liệu vào trong
động cơ. “Mẹ biết đấy, mẹ à, mẹ đang hỏi quá nhiều câu hỏi về chàng trai
mà con đang ở cùng hơn là về những chấn thương của con.”

“Nói cho mẹ cậu ta trông ra sao. Cậu ta có sáng sủa không? Cao hay thấp?
Bao nhiêu tuổi?”

“Anh ấy…” Lucy ngừng lời, trí óc cô trống rỗng khi Sam cởi bỏ áo, dùng
chúng để lau gương mặt và lưng, rồi ném nó trên mặt đất. Anh có một thân
hình đáng kinh ngạc, săn chắc và dài, những bắp cơ nổi thành vồng cạnh
nhau.

“Gì thế?” Giọng mẹ cô vang lên. “Mọi thứ ổn chứ?”

“Mọi thứ ổn.” Lucy xoay sở nói, quan sát bề mặt rám nắng của lưng Sam
gợn sóng khi anh khom xuống để kéo dây khởi động của chiếc máy xới lặp
đi lặp lại. Khi không gặp chút may mắn nào để động cơ chạy được, anh
buông tay cầm và nói với một trong những người thợ, tư thế của anh thả
lỏng, đôi tay chống trên chỗ nghiêng của đôi hông phủ vải denim. “Xin lỗi
đã hơi mơ màng một chút. Con vẫn đang dùng thuốc giảm đau.”

“Chúng ta đang nói về Sam,” mẹ cô nhắc.

“Ồ. Vâng. Anh ấy… sáng sủa. Hơi lập dị kiểu khoa học.” Với thân hình của
một vị thần Hy lạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.