NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 257

an. Anh vừa chia sẻ một điều quá đỗi riêng tư, quá đỗi thầm kín, và điều gì
đó cảnh báo anh rằng anh không hối tiếc. Anh không chắc anh có thể ngừng
bản thân không thực hiện hoặc thậm chí nói nhiều hơn trong thôi thúc không
thể cưỡng lại muốn được gần gũi cô nhiều hơn.

“Em lên bảy.” Lucy thì thầm, một nụ cười do dự lướt qua môi cô. “Vài
mảnh thuỷ tinh vỡ đã biến thành những con đom đóm.”

Anh nhìn cô, bị mê hoặc. “Em không thể kiểm soát nó sao?”

Cô lắc đầu.

“Thuốc đây rồi,” Holly rặng rỡ nói, trở lại trong phòng. Cô bé mang chai
thuốc và một ly nước lớn bằng nhựa.

“Cám ơn cháu.” Lucy thì thầm. Sau khi nhận thuốc, cô tằng hắng và thận
trọng nói, “Holly, cô đang tự hỏi không biết liệu chúng ta có thể giữ riêng
điều đó được không, về cái cách con chim ruồi đã bay vào trong phòng
ấy…”

“Ồ, cháu đã biết là không được nói với ai rồi,” Holly cam đoan với cô.
“Phần lớn người ta không tin vào phép thuật.” Cô bé lắc đầu buồn rầu như
thể muốn nói, quá tệ cho họ.

“Sao lại là chim ruồi?” Sam hỏi Lucy.

Cô trả lời khó khăn, có vẻ phải đấu tranh với sự mới lạ trong việc thảo luận
về thứ mà cô chưa bao giờ dám nói thành lời. “Em không chắc. Em phải
đoán chúng mang ý nghĩa gì.” Sau một khoảng dừng ngắn, cô nói, “Đừng ở
lại một chỗ, có lẽ vậy. Tiếp tục di chuyển.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.