“Không, và tôi thích không bắt đầu điều đó bây giờ hơn. Tôi bị chứng
trypanophobia.”
“Đó là cái gì? Sợ kim chích à?”
“Uh-huh. Anh nghĩ điều đó ngu ngốc, đúng không?”
Anh lắc đầu, một nụ cười mờ nhạt chạm đến góc môi anh. “Tôi bị mắc một
chứng phobia rất tồi tệ.”
“Đó là gì?”
“Đó là chứng cần-phải-biết cực kỳ luôn.”
“Nhện à?” Cô đoán. “Sợ độ cao? Sợ những anh hề?”
Nụ cười của anh nở rộng như một ánh chớp nhanh, chói loà. “Thậm chí còn
chẳng gần như thế chút nào.”
Họ đã đi đến lối rẽ, và bàn tay anh rời khỏi khuỷu tay cô. Anh đi đến chiếc
xe bán tải móp méo màu xanh, mở cửa, và bắt đầu lục lọi bên trong. Con
bulldog ngã vật vào cạnh xe và ngồi xuống, quan sát các sự việc xuyên qua
khối nếp nhăn và những đường rãnh trên mặt nó.
Lucy đợi ở gần đó, kín đáo quan sát Sam. Thân thể anh mạnh mẽ và rắn
chắc bên dưới chiếc áo thun bằng cotton mòn xơ đã bạc màu, chiếc quần
jeans bám lỏng lẻo trên hông anh. Có một vẻ đặc biệt từ những người đàn
ông trong vùng này, một vẻ ngoan cường khắc sâu tận xương. Vùng Tây Bắc
Thái Bình Dương được cư ngụ bởi những nhà thám hiểm, những người mở
đường, và quân nhân, những người không bao giờ biết được khi nào tàu tiếp
tế sẽ đến. Họ sống sót dựa vào những gì họ có thể kiếm được từ biển cả và