núi đồi. Chỉ có sự pha trộn đặc biệt của tính cứng rắn và hài hước mới có thể
có khả năng một người đàn ông tồn tại được dưới những điều kiện đói khát,
lạnh lẽo, bệnh tật, những cuộc tấn công của kẻ thù, và những thời kỳ buồn
chán chí tử. Bạn có thể vẫn tìm được điều đó trong những cháu chắt của họ,
những người đàn ông sống cùng những quy luật tự nhiên trước rồi mới đến
những luật lệ xã hội sau.
“Anh phải kể với tôi,” Lucy nói. “Anh không thể chỉ kể anh mắc một chứng
ám ảnh tồi tệ hơn của tôi rồi sau đó để lại tôi lửng lơ như thế.”
Anh kéo ra một hộp bằng nhựa màu trắng với một chữ thập đỏ trên đó. Lấy
một miếng lau khử trùng từ chiếc hộp, anh dùng răng để xé bao bì. “Đưa tay
cho tôi,” anh nói. Cô lưỡng lự trước khi làm theo. Sự nắm giữ dịu dàng của
tay anh như truyền điện, gợi lên một nhận thức đột ngột về sức nóng và sự
mạnh mẽ của thân thể đàn ông quá gần với thân thể của cô. Hơi thở của
Lucy bị nghẽn lại khi cô nhìn vào trong đôi mắt xanh mãnh liệt đó. Một số
đàn ông có được chính xác điều đó, thứ gì đó đặc biệt có thể đánh bạn ngã
sõng xoài nếu bạn cho phép chúng.
“Thứ này sẽ nhức lắm đấy,” Anh nói khi bắt đầu làm sạch vết cắt bằng
những những nhát đẩy dịu dàng.
Hơi thở kêu rít lên giữa hai hàm răng cô khi sự khử trùng rát bỏng.
Lucy lặng lẽ đợi, tự hỏi tại sao một người lạ lại xử lý đống rắc rối này cho
cô. Khi đầu anh cúi xuống trên tay cô, cô nhìn chằm chằm vào những lọn
tóc dày của anh, một sắc thái nâu quá dồi dào và sẫm màu trông gần như
đen.
“Xét cho cùng, cô không ở trong tình trạng tệ cho lắm.” Cô nghe anh lầm
bầm.