muỗng Điệu Walt Mùa Xuân. Giờ đây, mọi vật trong ngôi nhà đó vừa trở
thành bằng chứng cho một mối quan hệ thất bại khác nữa. Làm sao cô đối
mặt với sự tích luỹ đáng nguyền rủa đó được chứ?
Sam dán một miếng băng dính trên bàn tay cô. “Tôi không nghĩ cô sẽ phải lo
lắng về những mũi khâu,” Anh nói. “Sự chảy máu gần như đã ngừng lại.”
Anh giữ bàn tay cô lâu hơn cần thiết chỉ trong một phần giây trước khi
buông ra. “Tên cô là gì?”
Lucy lắc đầu, hình bóng của một nụ cười vẫn còn nấn ná. “Không trừ phi
anh kể cho tôi chứng ám ảnh của anh.”
Anh nhìn xuống cô. Lúc này mưa đã nặng hạt hơn, những giọt nước nhỏ lấp
lánh trên làn da anh, đè nặng mái tóc anh cho đến khi những lọn dày sẫm lại
và tách ra. “Bơ đậu phộng.” Anh nói.
“Sao cơ?” Cô hỏi, sửng sốt. “Anh bị dị ứng ư?”
Sam lắc đầu. “Đó là cảm giác về việc nó dán dính trên vòm miệng của tôi.”
Cô trao cho anh một ánh mắt ngờ vực. “Đó là một chứng ám ảnh thật sự
sao?”
“Chắc chắn.” Anh nghiêng đầu, nghiên cứu cô với đôi mắt ấn tượng đó. Chờ
nghe tên cô, cô nhận ra.
“Lucy,” cô nói.
“Lucy.” Một sự mềm mại mới mẻ bao phủ giọng anh khi anh hỏi, “Em có
muốn đi đâu đó và trò chuyện không? Có lẽ là coffee chăng?”