NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 96

Không phải Lucy ghen tuông. Kevin đã phản bội cô, và có khả năng cũng sẽ
phản bội những mối quan hệ trong tương lai của anh ta nữa. Nhưng tin tức
đó khiến cô tự hỏi không biết đã có điều gì sai với cô. Có lẽ Alice nói đúng
– Lucy là một dị nhân thích kiểm soát. Có lẽ cô nên chạy khỏi bất kỳ người
đàn ông nào đủ khờ dại để yêu cô.

“Tớ rất tiếc,” Susan nói lần nữa. “Em gái cậu đã lái xe vòng quanh đảo với
một người tổ chức đám cưới. Họ đang tìm kiếm địa điểm.”

Điện thoại rung lên trong tay cô. Lucy đặt nó vào trong túi và nỗ lực mỉm
cười đến nỗi nó trở thành một nét nhăn nhó. “Chà,” cô nói, “bây giờ tớ đã
biết lý do mẹ tớ đã để lại một tin nhắn cho tớ sáng nay.”

“Tất cả màu sắc đã biến khỏi gương mặt cậu rồi. Hãy đi ra phía sau cùng với
tớ… tớ sẽ lấy ít đồ uống nhẹ nhàng, hoặc tớ có thể pha cho cậu café…”

“Không. Cám ơn Susan, tớ cũng đã định kết thúc công việc.” Chiếc mặt nạ
cảm xúc đã bắt đầu tách thành nhiều lớp. Buồn bã, hoang mang, giận dữ.

“Có điều gì tớ có thể làm không?” Cô nghe thấy Susan hỏi.

Lucy lắc đầu ngay lập tức. “Tớ ổn. Tớ thật sự ổn.” Điều chỉnh lại quai túi
xách ngang qua vai, cô tiến đến cửa trước. Cô ngừng lại khi Susan nói lần
nữa.

“Tớ không biết nhiều về Kevin, và tớ gần như chẳng biết gì về em gái cậu.
Nhưng trong chừng mực từ những gì tớ nhìn và nghe thấy… họ rất xứng với
nhau. Và đó không phải là lời ca ngợi đối với cả hai người bọn họ đâu.”

Những ngón tay của Lucy tìm thấy mảng kính của ô cửa, và trong giây lát,
có một sự khuây khoả trong tiếp xúc ấy, sự láng mượt mát lạnh đầy trấn an

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.