NGÔI NHÀ MA - Trang 107

Hoá ra bọn chúng đã lợi dụng cái nghĩa trang có dáng dấp công viên này

để làm cái bẫy, bẫy những kẻ trốn chúa lộn chồng, bẫy những đôi trai gái
hư hỏng.

Tôi lê bước trở về chỗ ngôi nhà thường trực. Ở đó, Nghĩa và hai cậu bảo

vệ có súng đang đứng bao quanh một đôi trai gái. Người đàn ông trạc bốn
mươi, mặc quần đùi, chiếc áo sơ mi vừa khoác vội vào người chưa kịp cài
hết khuy. Người đàn bà khoảng ba nhăm, trắng trẻo và mập mạp. Chị ta
cũng chỉ vận độc chiếc áo sơ mi trùm lên chiếc quần lót, cặp đùi trắng rợn
không gì che chắn cứ khép lại, khuỵu xuống, trông thật tội nghiệp.

Lại một đôi trai gái bị trúng "bẫy dịch vụ". Tôi thầm nghĩ và đi nhanh

đến chỗ họ.

- Đưa quần cho họ mặc vào. - Tôi nói với cậu thanh niên, dáng chừng là

bạn của Ân.

- Sao? - Cậu thanh niên ném vào mặt tôi một cái nhìn xấc xược - Làm gì

có chuyện dễ dàng thế? Đưa năm sọi nộp phạt thì mới được mặc quần áo,
nếu không chúng tôi sẽ lập biên bản và giải lên công an.

Tôi hiểu năm sọi, tức là năm chục ngàn, cái giá tối thiểu phải nộp cho

"dịch vụ nghĩa trang".

- Anh Nghĩa. - Tôi nhìn xoáy vào mặt Nghĩa cái nhìn chắc là dữ dội lắm,

vì ngay lúc ấy anh không chịu nổi cái nhìn của tôi, phải quay mặt đi - Anh
hãy nói với các cậu này đưa quần áo cho người ta. Tôi xin bảo lãnh.

Cặp nhân tình khốn khổ đổ dồn mắt vào tôi, mắt họ cùng sáng rực lên

như kẻ chết đuối vớ được cọc. Giọng người đàn ông ríu lại:

- Báo cáo anh, chúng em nói mãi mà các đồng chí bảo vệ đây đều không

tin. Chính hai đứa chúng em là vợ chồng chứ không phải bồ bịch gì đâu ạ.

- Thôi, đừng giở cái giọng ấy ra nữa. Ai mà tin được. - Một cậu bạn của

Ân bĩu môi - Vợ chồng sao không có giấy tờ chứng nhận?

- Khổ quá, nhà chúng em gần ngay đây. - Người đàn bà phân trần -

Không tin, em xin ở lại đây để nhà em về nhà lấy đăng ký kết hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.