NGÔI NHÀ MA - Trang 146

- Thôi đừng nhắc đến, thèm bỏ mẹ - Nguyên gạt đi.

- Chúng mày hèn. Phải tìm cách chứ chịu à? - Thanh phụ họa với Lâm.

Thế là "trận đánh rau muống" được cả tiểu đội bàn tính ráo riết. Với đối

thủ là hai cô gái được vũ trang từ đầu đến chân, lại với một tinh thần quyết
tử để giữ đến cùng những ngọn rau thần kia, phải có một "phương pháp tác
chiến" đặc biệt.

Lâm trọc và Thanh đen, hai chàng trai ngổ ngáo của Hà Nội, xung phong

làm những người lính "cảm tử".

Hoàng hôn vừa buông xuống cánh rừng, hai chiến sĩ đã ém sẵn một vị trí

xuất phát. Họ cởi bỏ hết quần áo giấu trong một bụi cây, tay lăm lăm dao
nhọn, lom khom bò qua rào, đột nhập vào giữa vườn rau. Những đường dao
sắc lẻm trong phút chốc đã cắt trụi một vạt luống. Họ yên trí tưởng hai cô
gái ngủ quên hoặc đi đâu đó. Chẳng ngờ, đúng lúc ấy, một băng AK bỗng
nổ nhức óc trên đầu họ.

Cả Lâm và Thanh đều rụng rời, ngã gục mặt xuống thảm rau xanh. Đến

lúc hoàn hồn ngẩng lên, họ bỗng sững sờ: trước mắt họ, cô gái trẻ xinh đẹp
cầm chắc khẩu AK, trong một tư thế như thần Vệ nữ, chiếc quần lót màu
xanh lá cây ướt rượt hằn sát vào người. Thì ra đang tắm dưới suối, thấy có
trộm, cô vụt lao lên, không kịp mặc quần áo.

Một tình thế thật oái oăm. Các chàng lính nghịch ngợm cố tình đánh vào

giới tính đối phương để buộc đối phương có biết cũng không dám đối đầu.
Nào ngờ...

Lâm và Thanh cùng lom khom đứng dậy. Người Lâm run lên như lên

cơn sốt. Nỗi sợ hãi dường như đã qua đi, thay vào đó là sự bàng hoàng,
sửng sốt của một chàng trai mười tám tuổi, lần đầu tiên trong đời được nhìn
thấy một thân hình con gái căng nở mềm mại, trắng nõn nà mà gần đến như
thế. Đôi mắt Lâm đờ dại. Trong ánh hoàng hôn đang đổ xuống, anh nhìn
như hút lấy cái núm vú đỏ hồng và một vệt nhỏ xanh chàm, như dấu ấn
riêng nơi ngực trái của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.