Vậy mà số phận trớ trêu. Máy bay Mỹ rải bom B.52 Hà Nội, Tổng thống
Mỹ muốn biến Việt Nam trở lại thời đồ đá. Lệnh tổng động viên toàn quốc.
Năm sau, Dũng râu vượt Trường Sơn, vào chiến trường Đông Nam Bộ.
Tốt nghiệp, Loan vào dạy học ở tuyến lửa Nghệ An, được phân tít lên
huyện miền núi Quế Phong, giáp biên giới Việt - Lào. Như nàng Tô Thị,
Loan chờ Dũng suốt bốn năm. Rồi tin sét đánh: Dũng râu đã hy sinh trước
cầu Bình Triệu ngày quân ta tiến vào Sài Gòn.
* *
Có nên nói với Loan về cái bức “tình thư” của Dũng râu ngày ấy không?
Lão Từ bỗng cười thầm nghĩ lại cái trò tinh nghịch quỷ quái của lũ học trò
ngày xưa. Chắc chắn rằng, khi yêu nhau, Dũng cũng không dám lộ trò chơi
chết người ấy. Và, ngay cả bây giờ, có khi Loan vẫn giữ “mớ tóc xoăn” của
Dũng như một kỷ vật thiêng liêng?
- Anh cười gì vậy? Lại cười cái trò nghịch ngợm phải gió thời ấy phải
không?
Mặt lão Từ nóng bừng. Có thể Loan đã biết cái phong thư tai quái ấy.
Nhưng lão lại nói lảng:
- Loan có biết không, hồi ấy cả bốn đứa bàn dưới chúng mình đều yêu
Loan. Nhưng chỉ có Dũng là toại nguyện…
- Toại nguyện ư? - Bà Loan thở dài. Hình như bà đang hồi tưởng lại mối
tình ngày xưa - Giá như Dũng còn...? Ban đầu Loan tính chuyện ở vậy. Anh
Từ biết không, ngôi trường Quế Phong nơi Loan dạy ngày ấy, là chốn rừng
sâu heo hút, học trò còn nhiều tuổi hơn cô giáo, nhiều cậu học trò đã có
vợ… Sống ở khu tập thể trường mà chẳng khác gì ở chùa. Tuổi trẻ, tình yêu
đều là chuyện phù phiếm. Nhưng rồi không ai chống trả được số mệnh.
Ông Bí thư huyện góa vợ, nhờ người mối manh. Đắm đò thì giặt mẹt luôn.
Loan đồng ý về làm vợ kế, nuôi giúp ông Bí thư đàn con lít nhít bốn đứa.
Rồi thêm hai đứa của mình. Ông chồng Loan là một người, biết nhìn xa
trông rộng. Ông ấy bảo Loan: “Trông chờ nghề dạy học thì chết đói, làm
sao nuôi nổi sáu đứa con?...” Ông ấy bảo Loan sửa lý lịch, thêm một nét