NGÔI NHÀ MA - Trang 171

thường ghen tị với em đấy. Em xinh đẹp lại hiền dịu. Phượng nó bảo, em là
người vợ lý tưởng của các đức ông chồng...

- Lý tưởng hay là ảo tưởng hả anh? - Cầm khẽ nhếch miệng cười. Nụ

cười khinh bạc và chua chát như một người từng trải và gặp quá nhiều nỗi
bất hạnh trong cuộc đời.

Tôi nhìn đồng hồ.

- Đã đến giờ gặp ông cậu.

Cầm gật đầu, khẽ đáp một tiếng "dạ". Tôi dúi thêm cho Cầm cuốn tiểu

thuyết mang theo, rồi rút tấm thẻ nhà báo, đi vào cổng chính.

Gặp tôi, ông cậu mừng lắm. Ở Hỏa Lò mà ông có vẻ béo đẫy ra. Ông

bảo: "Vào Hỏa Lò một lần này là đủ quá rồi. Cậu thề với anh từ nay xin
cạch cái món "một trăm hai mươi quân".

Lúc tôi ra chỗ ghế đợi, cũng là lúc đến lượt Cầm vào thăm người thân.

Nhưng khác với tôi, cô chỉ được đồng chí công an tiếp ở phòng thường
trực. Người thân của cô khác với ông cậu của tôi, không được trực tiếp gặp
người nhà. Cái túi đựng đầy đường sữa và quà bánh sẽ chuyển giao qua các
đồng chí công an đưa vào cho phạm nhân. Riêng bó hoa cúc vàng thì phải
để lại. Luật nhà giam, phạm nhân không được cắm hoa ở trong phòng.

Thấy Cầm ủ rũ từ phòng thường trực bước ra, tôi chạy lại đón.

- Sao? Tưởng Cầm gửi hoa vào trong đó?

- Người phạm pháp không có quyền được thưởng thức hoa anh ạ - Cầm

lảng tránh cái nhìn của tôi, đôi môi mím lại tưởng như sắp bật khóc.

Tôi đi với Cầm một đoạn đường nhưng cả hai đều không nói một lời nào.

Có cái gì đó ở cô mà tôi vẫn chưa thể hiểu nổi. Tôi tự trách mình, trách cả
Phượng em gái tôi, tám năm qua nỡ sống thờ ơ và vô tình quá. Cái ngày em
gái tôi chơi với Cầm, quả tình tôi rất mến cô và đôi lúc còn nghĩ ngợi nhiều
về cô nữa. Giá như hồi ấy tôi không đi bộ đội... Giá như cái Phượng đừng
vô tư quá, nó chịu khó hiểu tôi một chút... Có lẽ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.