NGÔI NHÀ MA - Trang 169

HOA HỒNG TRẮNG

L

ần đầu tiên tôi đến Hỏa Lò, cái phố của Hà Nội chỉ có duy nhất một số

nhà này, hầu như người Hà Nội nào cũng biết, nhưng nào ai muốn đến
thăm. Thực ra tôi cũng chẳng có can hệ gì mà phải đến đấy, vào đúng
những ngày cuối năm bận rộn bao nhiêu công việc.

Số là tôi có một ông cậu nghiện ngập cờ bạc bị công an bắt quả tang.

Đến thăm bà mợ, thấy ái ngại quá. Một mình chạy ăn cho cả nhà. Rồi lại
còn phải tiếp tế cho ông cậu hàng tháng. Thấy mợ tôi gầy tọp đi, tôi cũng
mủi lòng.

- Hôm nay mợ để con đi "tiếp tế" cho cậu. Cặp cậu con sẽ phê bình đến

nơi đến chốn...

Thế là tôi xách chiếc làn cói với lỉnh kỉnh vài thứ bánh trái thuốc men

đến ngồi ở dãy ghế trước cửa Hỏa Lò.

Đã xế trưa rồi mà số người đến thăm tù nhân vẫn còn đông. Ngồi chờ, tôi

cứ nghĩ vơ vẩn. Giả sử như cái cổng Hỏa Lò kia tự nhiên vỡ ra, hàng trăm
anh chàng áo sọc, đầu trọc lốc ùa ra các đường phố, thì Hà Nội sẽ ra sao
nhỉ?

Đang mải mê suy nghĩ, tôi chợt nhận ra một cô gái tay xách chiếc làn

nhựa khá nặng, phía trên lại có cả một bó cúc vàng đại đóa như vừa mới hái
ngoài vườn, còn đọng đầy sương đêm. Thoạt nhìn cô, tôi đã ngờ ngợ như
gặp ở đâu rồi. Một khuôn mặt đẹp, không son phấn mà đôi môi vẫn chúm
chím hồng và làn da trắng ngời, mịn màng như thoa một lớp kem mỏng.
Chắc cô khoảng chừng hai lăm tuổi, cái tuổi mà vẻ đẹp của người thiếu nữ
có dịp bộc lộ hết sức mạnh tiềm ẩn của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.