NGÔI NHÀ MA - Trang 179

tôi. Ngày bé nó luôn bị hai cô chị trêu chọc, bắt nạt. Cả nhà gọi nó là
"chuyên gia rửa bát". Mà rửa bát, cái công đoạn nhếch nhác, rầy rà là đáng
ngại nhất sau mỗi bữa ăn thì còn ai lạ gì. Bao nhiêu hứng thú thì đã dồn hết
cho các khâu đi chợ, nấu nướng rồi thưởng thức, đến lúc tàn tiệc cũng là
viên mãn hết thảy mọi tì vị, giác quan. Vậy mà cái phần việc ngán ngẩm ấy,
dù bố mẹ tôi có phân công rõ ràng cho cái Hàn, cái Hội thì cuối cùng hai cô
chị cũng tìm cách đùn đẩy cho cô em út. "Rửa giúp chị tí. Đến giờ mở màn
rồi. Anh ấy đang đợi". "Chị cho Huyên cái cặp tóc này. Rửa bát hộ chị nhé.
Lần sau chị rửa bát bù cho cả tháng...". Hai cô chị thường nhờ giúp như thế,
Huyên lại tự nguyện và nhẫn nại nhận công việc ấy không hề kêu ca phàn
nàn.

Lúc sinh thời, bố tôi thường bảo: "Sau này đứa nào lấy được con Huyên

là đại hồng phúc. Nó biết cam chịu và yên phận. Đấy là cái gốc rễ của sự
ổn định, là cái căn bản nhất của người đàn bà".

Bố tôi đã nhìn thấu được suốt tâm tính, số phận của từng đứa con. Mạnh

- chồng Huyên bây giờ, quả là một chàng trai có nhiều hồng phúc. Cái ngày
cô cậu tìm hiểu nhau tôi còn lạ gì. Huyên lúc ấy đang là hoa khôi của
trường Thương nghiệp. Hàng ngày đến trường, về nhà, hàng chục anh theo.
Toàn con nhà khá giả, xe máy, đồng hồ, dây chuyền đầy tay đầy cổ. So với
đội quân si tình ấy, Mạnh hoàn toàn yếu thế. Cậu ta đang là lính nghĩa vụ
trên biên giới. Gia đình neo đơn. Hai ông bà già về hưu một tháng hai ba kỳ
đi viện. Hai cô em gái tôi thấy Huyên quyết tâm lấy Mạnh lại càng ra sức
phá. Có lần biết tin Mạnh từ biên giới về, hai cô em tôi, mỗi bà mối dắt đến
một đệ tử để chọc tức chơi. Cả ba anh chàng nhìn nhau gườm gườm, hệt
như cảnh chạm trán của Sơn Tinh, Thủy Tinh xưa.

Là ông anh cả quyền huynh thế phụ, quả tình ban đầu tôi cũng chưa hẳn

ưng Mạnh. Gia cảnh cậu ta khó khăn quá. Mạnh là con trai thứ nhưng trách
nhiệm lại như trưởng. Anh trai đầu liệt sĩ, hai cậu em còn đang tuổi học
sinh trung học, hết thời gian lính nghĩa vụ không biết Mạnh có vào đại học
hay kiếm việc làm? Một gánh nặng như thế, dù có cam chịu và an phận như
em gái tôi cũng khó bề gánh vác nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.