NGÔI NHÀ MA - Trang 81

- Em... hãy tha lỗi cho tôi... - Ông khẽ thốt lên - Từ lâu tôi đã mong

manh nhận ra điều này. Không chỉ những người mù chữ, cả những độc giả
có chữ họ cũng không cần đọc tôi nữa. Cám ơn em. Em đã chỉ ra cho tôi
điều này: cần phải tạo dựng lại một lớp độc giả của mình...

Nàng ngước lên. Bàn tay vẫn để nguyên trong tay ông. Đôi mắt nàng

cười đẹp đến mê hồn.

* *

Ông dẹp lại căn phòng viết của mình, tạo cho nó có dáng dấp của một

lớp học. Bàn viết của ông được dùng làm bàn thầy giáo. Bàn học trò là
những tấm ván ghép lại. Bảng viết là một tấm vải giả da màu xanh ông gửi
mua từ thị xã.

Lớp học của ông có chín học trò. Đó là toàn bộ nhóm tắm truồng ở bên

suối ngày nào, cộng thêm một cô bé, một cậu bé bảy tuổi do Hồng đưa đến.
Nàng, bây giờ đã trở thành một người bạn thân thiết của ông lắm rồi. Thậm
chí nhiều khi ông không cần phải nói chuyện trên giấy mà có thể trực tiếp
nói với nàng bằng ánh mắt, bằng cử chỉ. Hôm ông "nói" với nàng cái ý định
mở lớp học cho bọn trẻ. Nàng bỗng a lên một tiếng, nhìn ông đến choáng
ngợp, và cầm bút viết vội vào cuốn sổ của ông:

"Đây mới là một kiệt tác không cần giải Nobel. Đến bây giờ thì em đánh

giá rất cao tư cách nhà văn của ông. Ông có nhớ thời kỳ Lép Tol-xtoi ở Ia-
sơ-na-ia Pô-lia-na không? Lép vĩ đại cả khi ông không viết một trang văn
nào".

Chao ôi, nàng dám so sánh cái Che Dưa trang của ông với Pô-lia-na của

Lép Tol-xtoi. Nàng đánh giá cái lớp học của ông còn cao hơn cả một kiệt
tác. Ông biết ơn nàng, và hiểu rằng, với Thắm, với nàng, ông còn một món
nợ, có thể cho đến hết đời cầm bút ông cũng không trả nổi.

Ba tháng trôi qua.

Nhà văn Minh Quang dường như đã quên cả những công việc nhà văn để

nhận thiên chức một người thầy. Những đứa học trò của ông không ngờ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.