NGÔI NHÀ MA - Trang 80

"... Hồng ơi, chị mới được quen một nhà văn nổi tiếng. Nhà văn Minh

Quang, tác giả cuốn tiểu thuyết "Chào tuổi thơ ta ra trận" em đã học rồi
đấy. Những trang văn như giục giã lòng người. Ôi, giá mà yêu được một
người như thế...".

Một giọt nước mắt lớn nhỏ trên trang giấy, ông không đọc được nữa.

Ông tin rằng, cho tới bây giờ, chỉ có một độc giả duy nhất còn nguyên vẹn
tình yêu đối với ông. Nhưng nàng đã chết rồi.

"Nhà văn các ông chắc ai cũng thích được giải Nôbel lắm nhỉ?"

Người con gái câm chủ động "đối thoại" với ông trên trang giấy.

Ông lắc đầu. Cái lắc đầu không hẳn là chối bỏ mà chỉ là một cử chỉ gần

như thuộc về bản tính của kẻ sĩ.

"Em tin rằng nhà văn các ông đều là những người hám danh. Các ông vì

thích được nổi tiếng, chứ không hẳn đã viết về con người. Đọc ông, trước
kia em thích, còn bây giờ thì không, ông viết giả quá...".

Nhà văn Minh Quang sững sờ nhìn vào mắt nàng. Chao ôi, đây mới

chính là những lời phê bình chân thật nhất mà ông được biết từ trước tới
giờ. Không có một nhà phê bình nào dũng cảm như nàng và chân thực như
nàng. Tiếc thay những ý nghĩ thật lại là của những người không nói được.

"Ông đừng giận em - Nàng lại viết lên trang giấy - Em quý ông, nhưng

em tiếc cho ông. Ở đây, không có ai biết đến ông cả, ngoài em. Nhưng em
lại chỉ là một cô gái câm, không nói được, không biết tuyên truyền cho ông.
Ông có biết không, tất cả bọn trẻ ở đây đều mù chữ. Tất cả những tác phẩm
nổi tiếng của ông, đối với chúng nó đều vô nghĩa. Tất cả nhà văn các ông
đối với chúng nó đều vô nghĩa".

Bàn tay nàng run lên. Những dòng chữ cũng run rẩy và nguệch ngoạc.

Nước mắt nàng chảy tràn trên má.

Ông như chộp lấy bàn tay nàng ép chặt. Bàn tay của một thời chắc mềm

mại và thon nhỏ lắm, giờ thô ráp và đen xỉn vì nhựa chè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.