NGÔI NHÀ MA - Trang 78

Nàng vẫn im lặng. Hình như nàng cố ngồi thu người nhỏ lại. Hình như

nàng muốn lẩn trốn ông. Ông đành phải xóa đi sự bối rối bằng cách cầm lên
quyển truyện tranh mà các cô bé vừa xem.

- Các cháu thích đọc sách lắm phải không? Thử kể cho bác xem quyển

sách này viết về cái gì nào?

Bọn trẻ không đứa nào trả lời. Ông nhìn vào mắt chúng. Chúng cùng xấu

hổ quay đi, mặt chín nhừ như những học trò không thuộc bài.

Ông lại bị rơi vào một cảnh huống khó xử. Có điều gì uẩn khúc chăng?

Đang băn khoăn để tìm một phương cách đối thoại thì ông chợt nghe

tiếng nói từ trong căn nhà gỗ vọng ra:

- Nói chuyện với chúng nó cho nó phí nhời. Toàn một lũ câm với mù cả

đấy. Mời bác vào trong này.

Một bà cụ lưng còng đón ông ở bậc cửa. Bằng linh cảm của người viết

văn, tự nhiên ông cứ tin chắc rằng đó là mẹ của Thắm.

Quả nhiên, điều linh cảm của ông đúng. Câu chuyện của người mẹ dẫn

ông đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hóa ra Hồng chính là em
gái Thắm.

- Cái số con Hồng nó khổ lắm anh ạ - Bà cụ kể - Mười bảy tuổi vào

trường đại học. Chưa hết năm học thì bom Mỹ nó bỏ trúng nơi sơ tán.
Không chết, nhưng mà bị chấn thương sọ não, rồi bị câm từ đó. Cũng năm
đó thằng anh nó hy sinh ở trong Nam. Buồn quá, ông nhà tôi quyết định
chuyển từ nhà quê lên đây. Cũng là để gần gũi con Thắm cho vong linh nó
đỡ tủi. Cơ ngơi này ông cháu gây dựng cả đấy. Những cây mít kia đã mười
sáu năm rồi. Người ta bảo "trẻ trồng na, già trồng mít". Thế mà ông cháu
cũng chẳng được sống mà hưởng...

Chao ơi, cái nghiệt ngã của chiến tranh. Những thân phận mà ông đã

giấu biệt trong những tác phẩm nổi tiếng của mình vẫn còn sờ sờ ra kia.
Ông thầm trách mình, trách cái thói vô tâm và hời hợt của mình. Gia đình
nàng đã lên đây mười mấy năm rồi mà sao ông không biết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.