NGÔI NHÀ MA - Trang 77

- Đúng rồi. Bác ấy yêu mới hái hoa tầm xuân thế này...

Các cô bấm chí nhau, cười khúc khích, khiến nhà văn Minh Quang cũng

phải đỏ bừng mặt.

Nhưng rồi cuối cùng thì các cô bé cũng chỉ cho ông ngôi nhà xa mãi phía

bên kia đồi, nơi có những vòm mít xanh đen và những vạt chè vồng lên như
sóng. Các cô còn giao hẹn sáng hôm sau sẽ đón ông ở đó.

* *

Mãi về sau này, cho dù tới khi nhắm mắt, ông sẽ không thể quên buổi

gặp nàng hôm ấy. Chao ơi, Thắm đấy ư? Đúng là Thắm rồi. Như hai giọt
nước. Chỉ có điều là Thắm hai mươi tuổi, còn nàng hình như đã ngoài ba
mươi. Nhưng nàng đẹp. Một vẻ đẹp u buồn và hoang dại.

Lúc ấy, không hiểu sao tim ông bỗng đập một cách hoảng loạn. Tựa hồ

như ông đang sống lại cái cảm xúc hơn hai mươi năm trước, ngày ông vẫn
còn trẻ, ngày mà tình yêu đối với ông vẫn còn tươi mới, vẫn còn đủ độ đắm
say và rung động. Ông buột kêu lên:

- Thắm!

Nhưng nàng chỉ đáp lại tiếng gọi tha thiết của ông bằng ánh mắt dè dặt

và phòng ngừa, rồi lại vội vã cúi xuống trang sách đang để mở. Ngay lúc ấy
ông cảm thấy mình bối rối. Ông đã trót lầm lẫn. Người đàn bà kia quá
giống Thắm về hình hài, nhưng với ông lại hoàn toàn xa lạ.

Rất may là mấy cô bé đã gỡ thế bí cho ông. Các cô reo lên:

- Bác ấy đến kìa. Chị Hồng ơi, người ta đến để xem mặt chị kìa...

Ông cố trấn tĩnh lại.

- Chào các cháu. Bác đến, giữ đúng lời hứa nhé. Các cháu hãy giới thiệu

bác với chị Hồng đi.

- Chúng cháu giới thiệu rồi. Bác phải tự nói chuyện với chị ấy chứ - Cô

gái có chiếc răng khểnh liếc xéo một cái nhìn từ ông sang nàng rồi ôm
miệng cười khúc khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.