NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 232

Mary nói:
- Em biết là ông ấy không thể có chứ. Trời không có tuyết mà.
Ông Edwards nói đúng vậy. Ông già Noel đã cưỡi con la thồ đi về phía tây
bắc.
Và, ông già Noel đã cởi gói quà, kiếm trong đó lấy ra mấy món quà cho
Mary và Laura.
Laura kêu lên:
- Ô, những món gì vậy?
Nhưng Mary hỏi:
- Rồi ông ấy làm gì?
Rồi ông ấy bắt tay ông Edwards và phóng lên con ngựa màu nâu hồng hoàn
hảo của ông ấy. Ông già Noel là một người cưỡi ngựa giỏi so với tầm vóc
thân hình và sức nặng của ông ấy, và ông ấy sắp xếp lại bộ râu dài, trắng
vào trong chiếc khăn choàng sặc sỡ và nói:
- Dài quá, Edwards.
Rồi ông thúc ngựa phóng đi trên con đường tới Fort Dodge dắt theo con la
thồ và huýt gió.
Laura và Mary cùng im lặng một hồi lâu, nghĩ về những điều đó.
Rồi Mẹ lên tiếng:
- Bây giờ có thể coi được rồi, các con gái.
Một vật gì lấp lánh trên chiếc vớ dài của Laura. Cô hét lên, lao xuống
giường. Mary cũng nhào theo nhưng Laura đã tới lò sưởi trước. Vật sáng
lấp lánh kia là một chiếc ly nhôm mới đang loé chiếu.
Mary cũng có một chiếc giống hệt.
Những chiếc ly mới này là những chiếc ly riêng của các cô. Bây giờ mỗi cô
đã có một chiếc ly để uống nước. Laura nhảy tưng tưng, la hét và cười
nhưng Mary im lặng ngắm chiếc ly riêng của mình bằng đôi mắt sáng rỡ.
Rồi các cô lại thọc sâu tay vào trong những chiếc vớ, lôi ra được hai thỏi
kẹo dài, thật dài. Đó là thỏi kẹo bạc hà với những sọc kẻ trắng và đỏ. Các
cô ngắm đi, ngắm lại thỏi kẹo xinh xắn và Laura khẽ liếm thỏi kẹo của
mình. Mary thì không ăn như thế. Cô không liếm thỏi kẹo dù chỉ một lần.
Những chiếc vớ vẫn chưa rỗng. Mary và Laura lôi thêm ra hai gói nhỏ. Các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.