những chiếc đĩa đồ chơi và những cái kẹo bằng thiếc cộng thêm đủ loại
hình những con vật nhỏ bằng thiếc được sơn bóng loáng.
Tự tay ông Brown làm tất cả những thứ đó trong suốt mùa đông và mỗi bộ
phận đều được làm bằng thứ thiếc dày, chế ráp kĩ và hàn rất chắc chắn.
Má mang hết những túi vải lớn trên gác mái xuống và cuốn sạch tất cả
những mảnh vải mà má để dành suốt nằm qua trong nền nhà mái vòm. Ông
Brown xem xét những mảnh vải và len sạch, tốt trong lúc má xem xét các
món đồ thiếc và hai bên bắt đầu thương lượng trao đổi. Cuối cùng, ông
Brown nói:
- Được, thưa bà. Tôi sẽ bán cho bà những xoong đựng sữa và mấy chiếc xô,
chiếc lưới lọc và món đồ vợt cùng với ba lò hấp nhưng chiếc chảo nấu thì
không. Đây là món quà biếu cuối cùng của tôi.
Má nói một cách không nôn nóng:
- Tốt quá, ông Brown.
Má đã có được đúng thứ má muốn có. Almanzo đã biết má không cần chiếc
chảo nấu. Má chỉ kéo nó ra để mặc cả thôi. Lúc này, ông Brown cũng biết
điều đó. Ông nhìn má vừa ngạc nhiên vừa nể phục. Má tỏ ra là một người
buôn bán sắc sảo. Má đã thắng được ông Brown. Nhưng ông ấy cũng hài
lòng vì đã thu lại rất nhiều mảnh vải tốt khi đổi những món đồ thiếc của
ông.
Ông gom vải và gói lại thành một kiện chất lên chiếc bửng phía sau xe.
Chiếc bửng nghiêng và hàng lan can trên nóc xe được làm để chứa những
kiện hàng vải mà ông gom được.
Rồi ông Brown xoa hai bàn tay vào nhau, nhìn quanh mỉm cười. Ông nói:
- Bây giờ thi tôi tự hỏi những nông dân trẻ trung này thích thứ gì!
Ông cho Eliza Jane sáu chảo hấp bánh nhỏ hình hột xoàn để hấp những
chiếc bánh ngọt nhỏ và cho Alice sáu chiếc hình trái tim. Rồi ông cho
Almanzo một chiếc sừng bịt thiếc sơn đỏ. Tất cả đều nói:
- Cảm ơn ông Brown!
Lúc này, ông Brown leo lên chỗ ngồi cao ngất ngưởng của mình và cầm lấy
dây cương. Con ngựa trắng lực lưỡng háo hức bước tới sau khi đã được ăn
no nê, được chải chuốt sạch sẽ và nghỉ ngơi khoẻ khoắn. Cỗ xe màu đỏ đi