NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 576

Đột nhiên, bà Oleson lên tiếng :
- Tới đây, cô bé. Không thể để mọi người ăn hết bánh chứ, phải không ?
Laura lúng túng :
- Dạ… thưa…Không, thưa bà !
Một tấm vải trắng láng bóng phủ kím mặt bàn. Trên đó là một ổ bánh ngọt
làm bằng đường trắng rất đẹp và những chiếc ly cao.
Nellie la lớn trong lúc chộp một phần bánh lớn nhất :
- Tớ lấy phần lớn nhất !
Các cô khác ngồi chờ bà Oleson chia phần bánh cho mình. Bà đặt mỗi phần
lên một chiếc điã sứ.
- Nước chanh có đủ ngọt không ?
Bà Oleson hỏi. Nhờ vậy Laura được biết nước chanh sẽ được đựng trong
những chiếc ly. Cô chưa bao giờ được nếm một thứ gì như thế. Mới đầu cô
thấy nước khá ngọt, nhưng sau khi ăn một ít đường trên miếng bánh, cô lại
thấy nước chanh trở thành chua. Nhưng tất cả các cô đều lễ phép trả lời bà
Oleson :
- Dạ, cảm ơn bà !
Các cô cẩn thận không để cho vụn bánh rơi trên khăn bàn và cũng không
dám để một giọt nước chanh nào rớt xuống.
Đã tới giờ phải trở về và Laura nhớ ra câu nói mà mẹ đã dặn phải nói :
- Cảm ơn bà Oleson. Cháu đã có một buổi hội rất thoải mái.
Tất cả các cô bé khác cũng nói như vậy.
Khi ra khỏi cửa hàng, Christy nói với Laura :
- Tớ mong là lúc nào đó bồ đập cái con Nellie Oleson bần tiện kia.
Laura nói :
- Ô, không ! Không được ! Nhưng tớ sẽ làm với nó ! Suỵt ! Đừng để Mary
biết tớ đã nói điều này.
Jack đang một mình chờ bên khúc suối cạn. Hôm nay là ngày thứ bảy và
Laura đã không cùng chơi với nó. Nó phải chờ thêm một tuần lễ nữa mới
có một ngày khác để cùng chơi dọc bên dòng suối Plum.
Các cô kể lại với mẹ về buổi họp mặt và mẹ nói :
- Mình không thể nhận sự tiếp đãi mà không mời lại. Mẹ đang nghĩ tới điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.