NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 631

Càng ngày châu chấu càng nở nhiều hơn trên mặt đất. Những con châu
chấu màu xanh cỏ đủ cỡ họp thành đàn ở khắp nơi và bắt đầu ăn. Gió thổi
không đủ lớn để át tiếng động do những cái hàm của chúng cạp nghiến và
nhai.
Chúng ăn sạch những luống vườn màu xanh. Ăn mọi chồi ngọn khoai tây
màu xanh. Chúng ăn cỏ, ăn lá liễu, ăn những bụi mận màu xanh và ăn cả
những búp mận nhỏ màu xanh. Chúng ăn hết mọi thứ và biến cánh đồng
thành màu nâu trơ trịu. Và chúng đã lớn.
Chúng lớn lên, đổi thành màu nâu và xấu xí. Những cặp mắt lớn của chúng
lồi ra và những cái chân đầy gai của chúng phóng nhảy về mọi phía. Chúng
phóng nhảy đầy trên mặt đất nên Laura và Mary ở trong nhà.
Trời không có mưa và ngày nối ngày trôi đi càng lúc càng nóng hơn, càng
lúc càng tệ hơn và đầy tiếng động của lũ châu chấu cho tới kh hình như
không còn thể nghe được gì khác.
Một buổi sáng, mẹ nói :
- Ôi, Charles. Em khó chịu đựng nổi tình trạng nà thêm một ngày nữa.
Mẹ đổ bệnh. Mặt mẹ hốc hác trắng bệch và mẹ mệt nhọc ngồi xuống trong
lúc nói.
Bố không trả lời. Trong nhiều ngày bố ra ngoài rồi trở về với nét mặt lầm lỉ
căng thẳng. Bố không hát cũng không huýt gió. Điều tệ nhất là bố không
trả lời mẹ. Bố bước tới cửa đứng nhìn ra ngoài.
Ngay cả bé Carrie cũng im lặng. Tất cả đều cảm thấy cái nóng lúc ngày bắt
đầu và nghe tiếng châu chấu. Nhưng đám châu chấu đang tạo ra những
tiếng động mới. Laura chạy ra nhìn căng thẳng và bố cũng thấy căng thẳng.
Bố gọi :
- Caroline! Ở đây lạ lắm! Ra coi!
Khắp khoảng sân trước nhà, châu chấu đang bò tựa vai nhau và bám sát nối
dài đen đặc giống như mặt đất đang chuyể n động. Không một con nào
phóng nhảy. Không một con nào quay đầu. Chúng bò đi thật nhanh và dều
bò về hướng tây.
Mẹ đứng bên bố ngắm. Mary hỏi :
- Ô, bố, chúng làm gì thế ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.