Buổi sáng, khi Laura xuống cầu thang trong ánh sáng đèn, Bố sắp ra ngoài
lo các việc thường lệ. Bố lên tiếng gọi Jack, nhưng Jack không hề cục cựa.
Jack vẫn nằm cuộn mình tại chỗ của nó trên tấm chăn nhưng chỉ còn là một
cái xác lạnh cóng.
Hai bố con đem chôn nó trên triền dốc thấp phía trên đồng lúa mì bên cạnh
lối mòn mà nó vẫn háo hức phóng xuống khi cùng Laura đi đón đàn bò. Bố
xúc đất đắp thành một ụ nhỏ gọn gàng. Mai đây, khi mọi người đã về miền
tây, cỏ sẽ phủ kín ụ đất này. Jack không bao giờ còn hít thở không khí buổi
sáng và chiếc miệng như cười vui. Nó cũng không bao giờ còn rúc mũi vào
dưới bàn tay của Laura như để nhắc với cô là nó đang muốn được vuốt ve.
Đã bao lần cô có thể vuốt ve nó không cần nó cầu xin vậy mà cô không
làm.
Bố nói:
- Đừng khóc, Laura. Nó đã đi tới xứ sở hạnh phúc.
Laura cố kìm nước mắt bằng cách lên tiếng hỏi:
- Đúng vậy không, Bố?
Bố nói:
- Những con chó khôn ngoan đều được thưởng công, Laura.
Có thể ở xứ sở hạnh phúc, Jack đang vui vẻ phóng chạy trong gió qua đồng
cỏ như nó vẫn thường chạy trên vùng đất thảo nguyên hoang vu tuyệt đẹp ở
vùng đất của người da đỏ. Có lẽ cuối cùng nó sẽ bắt được một con thỏ lớn.
Nó vẫn thường cố bắt một con thỏ tai dài, cẳng dài nhưng chưa bao giờ
thành công.
Sáng hôm đó, Bố lái chiếc xe cũ lọc xọc theo sau cỗ xe độc mã của cô
Docia ra đi. Jack không đứng bên cạnh Laura để nhìn theo Bố lên đường.
Thay cho đôi mắt nhìn lên của Jack như để nhắc nhở vẫn có nó ở cận kề để
lo lắng cho cô chỉ là sự trống vắng.
Lúc đó, Laura chợt nhận ra mình không còn là cô bé nữa. Bây giờ cô chỉ có
một mình và phải tự lo liệu mọi sự. Khi phải như thế cũng là lúc đã thực sự
lớn lên. Laura chưa lớn lắm, nhưng cô đã gần mười ba tuổi và không còn
có ai ở đây để dựa dẫm. Bố và Jack đều đã ra đi và Mẹ cần được giúp đỡ lo