nhất để thực hiện một chuyến đi như thế.
Ông Boast đáp:
- Chúng tôi biết thế. Nhưng này, Ingalls, cả xứ sẽ đi về miền tây vào mùa
xuân. Hết vùng Iowa đang chuyển tới và chúng tôi hiểu là mình phải dẫn
đầu cuộc xấn tới này để tránh có một kẻ nào đó nhảy bổ vào nông trại của
chúng tôi. Vì vậy chúng tôi bất kể thời tiết ra sao. Lẽ ra anh nên lo hợp thức
hoá nông trại từ mùa thu vừa qua. Anh sẽ phải nhào tới ngay trong mùa
xuân này nếu không muốn rơi vào cảnh không kiếm ra đất.
Bố và Mẹ nhìn nhau một cách bình tĩnh. Tất cả đều nghĩ đến khu trại mà
Bố đã chọn. Nhưng Mẹ chỉ nói:
- Hãy gác chuyện này lại sau. Chắc là chị Boast mệt rồi.
Bà Boast nói:
- Tôi mệt thực. Chuyến đi khá vất vả rồi lại còn phải rời xe để ngồi trên
lưng ngựa đi trong bão tuyết. Chúng tôi hết sức mừng khi nhìn thấy ánh
đèn của anh chị. Và khi đến gần hơn, chúng tôi lại nghe thấy mọi người
đang hát. Anh chị không biết tiếng hát đó tuyệt như thế nào.
Bố nói:
- Em xếp cho chị Boast nằm cùng với em, Caroline. Boast và anh sẽ nằm
tại đây, gần bên đống lửa. Mình sẽ hát thêm một bài nữa rồi tất cả các con
tan hàng.
Bố nhấc đàn ra khỏi hộp và thử lại để biết là không có gì sai lạc.
- Bài gì đây, Boast?
Ông Boast nói:
- Giáng Sinh Vui Vẻ Khắp Nơi.
Giọng cao của ông nối với giọng trầm của Bố. Giọng nữ trầm nhẹ nhàng
của bà Boast hoà với giọng nữ cao của Laura và Mary hoà theo rồi tới
giọng nữ trầm của Mẹ. Giọng kim nhỏ nhẹ của Carrie lảnh lót cất lên một
cách hào hứng:
Mừng Giáng Sinh Khắp Nơi Vui Vẻ