NGÔI NHÀ THẬT SỰ CỦA CHÚNG TA - Trang 14

Vào lúc đến mức tận cùng của cuộc đời chúng ta không còn có sự lựa chọn
nào, không đem gì theo được. Như vậy có phải chăng tốt hơn nên bỏ xuống
tất cả, trước khi giai đoạn ấy đến? Nó chỉ là một gánh nặng, tại sao ta
không quẳng nó đi ngay bây giờ? Tại sao còn phải bận lòng lôi kéo lết nó
đi quanh quẩn đầu này đầu nọ? Cụ hãy buông bỏ, hãy an nghĩ và để cho gia
đình chăm sóc cụ.

Những ai dưỡng nuôi người bệnh ắt trưởng thành trong thiện pháp và

đức hạnh. Còn bệnh nhân, trong khi giúp cho người khác được cơ hội tốt
đẹp ấy, không nên tạo khó khăn cho người nuôi mình. Nếu có đau đớn,
nhức nhối hay một vài khó khăn khác, hãy cho người điều dưỡng mình biết
và luôn luôn giữ tâm trong sạch. Người dưỡng nuôi lúc cha mẹ đau ốm nên
làm bổn phận mình với tấm lòng đầy tình thương nồng ấm và dịu hiền,
không nên khó khó chịu hay bực bội. Đây là cơ hội duy nhất mà người con
hiếu thảo có thể đền đáp phần nào món nợ của mình đối với bậc cha mẹ. Từ
thuở lọt lòng mẹ đến tuổi thiếu nhi và dài dài theo thời gian trưởng thành,
luôn luôn ta nương nhờ nơi cha mẹ. Ta được như vầy ngày hôm nay là bởi
vì cha và mẹ ta đã vô vàn khổ nhọc giúp ta trên mọi phương diện. Công ơn
cha mẹ mà ta đã phải mang trong lòng quả thật không thể đo lường.

Ngày hôm nay, tất cả các con và thân quyến của cụ tụ hội về đây, nhìn

thấy cha mẹ mình trở thành con cái của mình như thế nào. Trước kia quí vị
là con của cụ, ngày nay cụ đã trở thành con của quí vị. Con người lớn lên
và ngày càng già thêm, già thêm nữa, mãi cho đến khi trở thành trẻ con trở
lại. Trí nhớ đã mất, mắt không còn thấy và tai không còn nghe rõ như
trước, đôi khi nói năng ú ớ, tiếng được tiếng không, không suôn sẽ rõ ràng.
Chớ nên để cho những điều ấy làm cho quí vị khó chịu. Tất cả quí vị, đang
dưỡng nuôi người bệnh, phải biết làm thế nào để buông bỏ mà không dính
mắc. Không nên bám níu vào sự vật, chỉ buông bỏ và để cho nó đi theo con
đường của nó. Một đứa bé không biết vâng lời, đôi khi cha mẹ nhắm mắt
bỏ qua để được yên ổn và cho nó vui. Giờ đây cha mẹ của quý vị cũng
giống như đứa bé ấy. Trí nhớ và tri giác của cụ đã mù mờ. Đôi khi lầm lẫn
tên của quí vị hoặc cũng có lúc quý vị hỏi xin cái tách cụ lại đưa cho cái
dĩa. Tình trạng ấy là bình thường, quí vị chớ nên khó chịu, bực mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.