NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 170

60.

Ngày khai giảng đã đến. Sớm nay tôi mặc bộ đồng phục mới

mua. Bộ này mà gọi là lễ phục thì thật lạ. Giờ tôi mới thấy dường như
mình đã quên mình đến trường được bao lâu rồi. Cũng biết là
ngày khai giảng nên ngay từ sáng sớm các em đã gọt bút chì, chuẩn bị
giày dép. Người mẹ hay la mắng của chúng tôi bước vào phòng tôi.

“Cho mẹ đi cùng nhé? Mẹ sẽ cầm sách vở cho các con và đến

chào cô giáo nữa”.

Tôi nhìn mẹ chằm chằm với thái độ hoài nghi, bởi tôi vốn ghét

việc mẹ tự giới thiệu: “Tôi là tiểu thuyết gia A Mu Gae” mỗi khi gặp
người lạ.

“Không sao mà. Con còn nhớ ngày đầu tiên Dong Bin đi học

không, mẹ đã viết tên giả trong bản sơ yếu lý lịch, còn phần nghề
nghiệp ghi là nội trợ, đến lúc bị phát hiện, tin đồn lan ra đã khiến
Dong Bin xấu hổ nhường nào. Khi con đã thích ứng được với học kỳ
mới thì việc ghi rõ mẹ là ai chưa biết chừng có thể giúp ích... Không
sao mà, Wi Nyeong nhé!”

Tôi ngừng chải đầu, quay qua nhìn mẹ. Có giúp ích không thì tôi

không thể biết. Nhớ hồi học cấp hai, sự thật ấy bị bại lộ đã làm tôi
khốn đốn. Những lúc tôi quên mang túi giày hay thành tích học tập
tụt hạng, cô giáo luôn coi đó là “vấn đề của những gia đình thiếu
ba hoặc mẹ”, và đối xử với tôi rất nghiêm khắc. Suốt một năm
trời tôi thường bị la mắng. Còn cô giáo chủ nhiệm lúc nào cũng chỉ
muốn tìm ra những khuyết điểm, lỗi lầm, bất hạnh của tôi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.