NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 199

68.

Tan trường, trên đường về nhà, tôi ghé qua hiệu sách một lát.

Dường như ở chú có một luồng sáng lạ lùng mà trước giờ tôi chưa
từng được thấy. Nếu nói là giống với ánh sáng của bóng đèn thì
chưa tới, còn bảo lung linh ảo diệu thì hơi phóng đại. Sau lời chào, cả
tôi và chú đều không nhắc đến mẹ. Ánh nhìn của chú có phần
khác trước, có cả nỗi ngượng ngùng thường khó thấy ở người lớn. Tôi
thích nhìn nét ngại ngùng ở người lớn, hình như đó là thoáng dấu
tích của trẻ con còn lưu lại dù người ta có tuổi. Với tôi, vẻ đáng yêu
ấy không phân biệt trẻ già, đều mang ý nghĩa tốt đẹp. Đưa ra một
chồng sách các loại về mèo, chú Daniel nói:

“Để xem... Không biết cháu thế nào, nhưng chú thường đọc thật

nhiều sách báo liên quan trước khi bắt tay vào một việc gì. Hồi bé,
mẹ chú còn bắt tập bơi ở bể bơi trong nhà, nhưng chật chội quá nên
chú đã học bằng sách đấy. Từ bơi tự do đến bơi ếch, bơi ngửa,
rồi bơi bướm, chú đều nắm chắc!”

Tôi mở to mắt ngạc nhiên và hỏi:

“Bơi bằng sách ạ?”

“Cũng không khó hình dung lắm. Chỉ cần trải chăn đệm ra rồi

cứ thế luyện tập mỗi ngày”.

Tôi đang cố tưởng tượng ra cảnh một thiếu nữ trải chăn ra rồi

vùng vẫy tay chân trên đó, nếu vậy còn gọi gì là bơi nữa.

“Vậy giờ chắc chú bơi giỏi chứ ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.