NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 55

không thể sống được... Sau khi rời xa cháu, mỗi khi mẹ cháu gặp
phải chuyện chẳng lành, bà cùng ông ngoại lại thay phiên nhau túc
trực trước cửa phòng mẹ cháu suốt đêm”.

Bà ngoại vuốt nhẹ lên má tôi và hai hàng nước mắt trào tuôn.

Đến lúc này tôi như chợt nhận ra tình mẫu tử bà dành cho mẹ tôi.
Tôi cảm nhận được mẹ hẳn đã chịu nhiều đau khổ lắm, và khi bà
dang tay bước về phía tôi gọi: “Wi Nyeong!” tôi cũng cảm nhận được
lý do ông bà nhất quyết túc trực trước phòng mẹ cho dù chỉ còn hơi
thở cuối cùng. Nhìn bà vừa nhìn vào khung ảnh vừa nhìn tôi với hai
hàng nước mắt lăn dài, tôi mới thực sự hiểu sau khi chia tay mẹ,
người duy nhất buồn bã đau khổ đâu chỉ có tôi.

Tuy suy nghĩ có phần hơi ngốc nghếch nhưng tôi cứ tưởng

tượng mẹ mặc chiếc áo có cánh và bay đi. Ba tôi sẽ là anh tiều phu,
và cho tôi vào chiếc gàu múc nước mà kéo lên trời rồi hát rồi
múa... À không, tuy không tưởng tượng tới mức ấy nhưng cũng đại
loại thế. Dù không hiển hiện rõ ràng nhưng cứ liên tưởng đến câu
chuyện này tôi lại có một cảm giác gì đó thật mới mẻ. Có khi nào câu
chuyện cổ tích trở thành sự thực không nhỉ, bà ngoại, ông ngoại, bà
nội và ba tôi nữa, tất cả đều là những người tốt. Và tất cả mọi
người đều nói thương yêu tôi nhiều đến nhường nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.