NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 54

22.

Sau khi tôi sắp xếp đồ đạc qua loa thì bà ngoại bước vào phòng.

Bà ngoại chỉ cần nhìn thấy tôi là nước mắt lưng tròng, nhưng hôm
nay nét mặt của bà cực kỳ rạng rỡ.

“Wi Nyeong... bà có quà cho cháu đây”.

Bà lấy từ trong cặp ra một khung ảnh. Trong khung ảnh là hình

một cô bé ba tuổi buộc tóc hai bên, mặc chiếc váy thêu màu tía, ôm
gấu bông và cười rất tươi. Khoảnh khắc ấy trái tim tôi đập thình
thịch.

“Khi mẹ cháu nói ba cháu kết hôn, mẹ cháu sẽ không được gặp

cháu nữa, bà đã bí mật giấu tấm ảnh này đi để thỉnh thoảng lấy ra
ngắm. Chạm vào đôi mắt trong như nước hồ thu, chạm vào cái
mũi tròn tròn này... Bà nghĩ nếu mẹ cháu nhìn thấy hẳn sẽ đau
lòng lắm nên bà đã cất thật kỹ trong tủ quần áo. Bây giờ thì có thể
lấy ra rồi. Wi Nyeong, cháu thực sự đã đến đây rồi”.

Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy tấm ảnh ấy. Nghĩ đến việc ở

một nơi nào đó rất xa có một người đang nhớ mình, lấy ảnh mình
ra xem rồi chạm vào mắt, vào mũi sao tôi có cảm giác thật lạ. Tôi
cũng nghĩ nếu mình mà biết điều này chắc tuổi dậy thì của mình
đã không trôi qua cô độc như thế. Tôi sẽ quẳng hết ra bên ngoài
trái đất không âm thanh, không cảm giác đó và chẳng biết tới cái
gọi là nỗi buồn cô quạnh đang lang thang ngoài vũ trụ kia.

“Cháu không được oán giận gì mẹ cháu hết. Không có ai từng nỗ

lực như mẹ cháu đâu. Bà cũng nỗ lực đến thế mà vẫn còn cảm giác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.