NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 72

“À không. Không phải mẹ không biết điều đó, là con đang hỏi

quán trọ là gì? Không biết, giờ mẹ bận lắm. Mẹ đang trên đường
đến học viện”. Mẹ trả lời, gương mặt thoáng buồn, và những lời mẹ
nói dường như hiện hữu trong tôi sinh động đến lạ lùng.

Lạ thật! Có những lời dù hay đến mấy tôi cũng quên ngay hoặc

chẳng mấy hứng thú, lại có những lời dù tôi chẳng mảy may hứng
thú lắng nghe vẫn in sâu trong lòng tôi, và khi đêm xuống lại
khiến tôi phải lục tìm như chiếc thẻ ngày sinh tôi cất sâu trong
ngăn bàn vậy.

Tôi nghĩ tới Leo. Chú mèo tôi để lại ở New Zealand. Chú mèo có bộ

lông xám mượt. Chú mèo Leo tôi đã giấu ba nhét vào cặp định mang
về Hàn Quốc. Sau khi ba tôi kết thúc đợt tập huấn trở về từ New
Zealand, tôi hỏi ba thì ba trả lời: “Ừ, ba đã cho Soly nhà bên rồi”.
Sau đó, tôi viết thư hỏi Soly thì cô bé chỉ trả lời: “Leo vẫn tốt ạ”. Tôi
quyết tâm sau này mình lớn lên, kiếm được nhiều tiền, nhất
định sẽ quay lại New Zealand để đưa Leo về. Lần cuối cùng tôi
nghĩ thế là khi nào nhỉ. Con người phải chăng là một loài động vật
ích kỷ nhường này. Khi ấy, chỉ nghĩ tới Leo là nước mắt tôi chực
trào ra, vậy mà giờ tôi nằm đây, ngay cả việc nghĩ tới Leo dường như
cũng cách đây rất lâu rồi. Nhưng giờ tôi đang hướng đến một tôi
tốt đẹp hơn, không còn là tôi của ngày hôm qua với nỗi cô độc giày
vò và ý nghĩ: “Mình là một đứa trẻ xấu” nữa.

“Trên thế gian này, điều khó khăn nhất là gì con biết không?

Là tha thứ cho chính bản thân mình”.

Nếu là mẹ, hẳn mẹ sẽ nói thế đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.