NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 93

“Các em đâu ạ?”

Mẹ chỉ lắc đầu.

“Chúng đều về muộn... Con cũng ăn rồi mới về chứ gì?”

Tôi gật đầu, mẹ đứng phắt dậy như đã quyết tâm lắm, ra bàn

ăn và bắt đầu gặm chân gà. Trong lòng tôi cảm thấy thật có lỗi,
nhìn mẹ hình như không ổn, tôi ra bàn ăn ngồi đối diện với bà.

“Mẹ đừng cố ăn nữa. Lát nữa đói thì ăn…”

Tôi vờ vui vẻ: “Chắc là ngon lắm đây!” rồi cũng bắt đầu ăn

một ít miến trộn. Mẹ đặt chiếc chân gà ăn dở xuống đĩa.

“Chuẩn bị cả một bàn thức ăn, đứa thì lúc này về, đứa thì lúc kia

về, trong lúc đợi mấy đứa mẹ chợt có một suy nghĩ lạ. Trước bà
ngoại cũng đợi mẹ và các bác, cũng chuẩn bị cả một bàn ăn mà con cái
không ai chạm đến, và giờ mẹ đã cảm nhận được nỗi cô đơn chỉ có
một mình… Mẹ nghĩ giả như ngay đến công việc viết văn cũng
không có, liệu mình sẽ buồn tới mức nào trong một ngày như hôm
nay. Mẹ thấy mình chỉ lo nuôi dạy các con mà lại không hề chuẩn bị
tinh thần để các con đi xa. Lạ lắm nhỉ? Trước đây hễ nghĩ đến việc
một ngày nào đó các con lớn lên, và không cần mẹ nữa, tất cả đều
biết tự lo cho cuộc sống của chính mình, mẹ có cảm giác tất thảy
các con đều rời xa mẹ, mẹ thấy mình kiệt sức”.

Mẹ mệt mỏi cầm chiếc chân gà đang ăn dở lên.

“Trước đây, trước khi con chuyển tới căn nhà này, khi mẹ chỉ đưa

hai em con về đây ấy, vào mỗi dịp cuối tuần mẹ đều thấy có lỗi
với bọn trẻ. Những đứa trẻ khác được đi công viên, đi ăn ngoài còn
nhà mình chỉ mỗi ba mẹ con, biết làm gì… Khi đó mẹ thấy có lỗi với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.