NGÔN CỦA ANH - Trang 124

Khê Ngôn đang mơ màng sắp ngủ, nghe câu này xong bèn tỉnh táo,

ngơ ngẩn một lát đột nhiên hỏi: "Anh có..."

Cố Văn Lan cúi đầu ngửi tóc cô: "Ừm? Có gì?"

Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của người đằng sau mình, "Anh

có người mà mình rất thích không?"

Không biết vì sao, lúc cô nói chuyện với anh luôn không quá cố tình

kiêng dè bất kì đề tài nào, nghĩ gì nói nấy, muốn hỏi gì cũng hỏi thẳng.

Dẫu sao, lòng cô cũng hiểu rõ.

Anh cười khẽ, tự nhiên nói: "Có, anh rất thích em."

Cô liếc anh, lẩm bẩm nói: "Chả ra sao cả."

"Còn em?" Anh duỗi người, "Cứ vậy gả tới lăn ổ chăn với anh hả?"

"Em không thiếu người lăn giường." Đại khái là quá nhập vai nên Khê

Ngôn đã nói ra những lời này trước khi suy nghĩ, ý thức được bản thân vừa
nói gì cô bèn hồi hộp.

Quả nhiên, người đằng sau cô lập tức yên lặng.

Khê Ngôn rất buồn ngủ, cô đợi hồi lâu không thấy anh nói gì bèn dứt

khoát nhắm mắt ngủ tiếp.

Lúc cô tỉnh, Cố Văn Lan đã ra ngoài.

Mấy bữa nay anh rất bận, đi sớm về muộn, càng gần Tết lain càng

nhiều người bệnh cần điều trị gấp.

Trước hôm tan học thứ sáu, cô giáo Hà hẹn Khê Ngôn đi ăn chung,

Khê Ngôn hơi do dự, "Đi thôi, vị kia nhà tớ đi công tác ở tỉnh khác, tớ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.