NGÔN CỦA ANH - Trang 148

Nói đúng hơn, khiến anh yên lòng.

Khê Ngôn dựng đều tập bài thi lên rồi để ngay ngăn trên bàn chuẩn bị

lên giường ngủ, lại bị anh kéo vào lòng, nụ hôn như mưa phùn, triền miên
quấn quít rơi vào môi, gò má, cổ...

"Anh không mệt à?" Cô sờ sờ bộ đồ anh đang mặc, "Hôm nay anh còn

về muộn hơn bình thường nữa."

"Không," Anh sáp lại gần cổ cô, hàm hồ nói: "Ngày hôm nay anh tan

làm sớm, ở bên ngoài uống rượu với bạn."

Cô đột nhiên im lặng.

Cố Văn Lan khựng lại mấy giây, ngẩng mặt nói: "Yên tâm, anh không

ăn chơi đàng điếm."

Khê Ngôn nói: "Chỉ sợ muốn cũng không được."

Làm bác sĩ, uống mỗi giọt rượu đều phải suy nghĩ cẩn thận, nào dám

làm càn ăn chơi đàng điếm.

Anh cười kề môi cô, thì thào nói: "Em hiểu rõ anh ghê ta."

Khê Ngôn: "..."

Hiểu rõ cái mõ nhà anh.

Lời này của anh rất bình thường, nhưng khổ nỗi hành động và giọng

điệu đều mập mờ không khác nào ve vãn, cho nên nghe xong sẽ cảm thấy
anh có ý xấu.

Trải qua nhiều lần thể nghiệm và xác nhận, Khê Ngôn thề, cơ thể Cố

Văn Lan tuyệt đối là từ kim cương mà ra, cô cắn răng nhịn hồi lâu mới nói:
"Anh... có muốn..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.