NGÔN CỦA ANH - Trang 154

Ngôn càng nhìn càng cảm thấy không ổn bèn chạy tới.

Cố Văn Lan nghe thấy tiếng giày cao gót của cô vang lên lộc cộc,

quay lại đã thấy vợ mình không nói gì chạy mất...

Người đứng đầu độc ác nói: "Chu Vũ tao cho mày biết, chỗ bọn tao

không phải làm từ thiện, thiếu nợ thì phải trả, đây là luật pháp! Hôm nay
mày không trả nổi tiền tao đánh gãy chân tay mày! Tùy mày chọn đi!"

Chu Vũ vấn thờ ơ, thậm chí còn khí phách hơn cả mấy tên đòi nợ:

"Hôm nay không có tiền."

Tên dẫn đầu xắn tay áo: "Con mẹ nó mày tưởng tao cho mày mặt mũi

à?"

Đúng lúc đấy Khê Ngôn chạy tới, kéo Chu Vũ ra sau: "Các người định

làm gì?"

Cô vừa đến đã khiến Chu Vũ sợ hết hôn, cậu cau mày, kéo cô: "Cô

đến đây làm gì?"

Vẻ mặt của tên dẫn đầu chợt trở lên đê tiện, những lời nói ra cũng

chẳng hay ho, "Ái chà, được nhỉ, thằng nhãi này mày thiếu nợ còn không
trả tiền mà đi chơi gái à?"

Khê Ngôn chưa gặp phải tình huống này bao giờ, cô cố gắng giữ bình

tĩnh, quay lại hỏi: "Tôi là giáo viên của em ấy, mấy người muốn gì?"

"Muốn làm gì? Đòi nợ!" Người nọ cười nhạt, "Cô trả tiền hộ nó được

à? Không trả nổi thì xéo sớm đi, đỡ mất thời gian."

"Nợ bao nhiêu?" Khê Ngôn hỏi thẳng.

Người nọ liếc người bên cạnh, chế giễu nhìn cô: "8 vạn!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.