NGÔN CỦA ANH - Trang 225

Nhưng cô dâu thấy bèn hỏi: "Văn Lan, anh có muốn để những người

khác cầm túi xách không? Thế này hình như không tiện lắm."

Từ Viên nghe xong, hình như cố ý lại như vô tình mà cười nói: "Đồ

của vợ người ta, không tiện cái gì?"

Cô dâu và chú rể liếc nhau, một ánh mắt đấy bao hàm rất nhiều nội

dung quá khó để miêu tả, không chen lời.

Cố Văn Lan chỉ cười cười.

Điện thoại của cô giáo Lý vẫn còn trong túi, có lẽ chờ lát nữa xong

việc anh phải tìm cô.

Với cả băng vệ sinh...

Ánh mặt trời lặn xuống phía tây, kết thúc tiếp khách.

Lúc đôi vợ chồng tân hôn và người nhà cùng nhau tới phòng tiếp

khách có một phù rể cầm túi xách nữ, trường hợp đó nhìn hơi buồn cười,
nhưng vẻ mặt của anh rất tự nhiên, còn xách với vẻ đúng lý hợp tình.

Cuối cùng trong lúc đang chờ tiến hành nghi thức thì Khê Ngôn cảm

thấy hơi không ổn, sợ anh xách túi xách đi lòng vòng ảnh hưởng tới hôn lễ
của người ta, càng sợ anh đưa người khác cầm hộ bèn nhanh chóng tới tìm
anh.

Không nghĩ tới anh vẫn còn xách cái túi.

Nhiều người nhìn vậy Khê Ngôn cũng không định xụ mặt với anh, chỉ

đến nói một câu: "Đưa em đi."

Cô cầm lấy túi xách định đi, Cố Văn Lan thuận tay kéo cô lại, suýt

chút nữa thì ôm lấy cô, anh hỏi nhỏ: "Em ngồi đâu thế?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.