NGÔN CỦA ANH - Trang 240

Khê Ngôn chỉnh cổ áo cho anh xong thì thấy khuôn mặt anh đầy thâm

ý, cô hỏi: "Nhìn em làm gì?"

Cố Văn Lan nói bóng nói gió: "Em không có gì muốn hỏi anh à?"

Khê Ngôn không đáp lại câu hỏi của anh, chỉ nói: "Anh giấu em làm

chuyện gì mất mặt à? Muốn giải thích với em?"

Cố Văn Lan nhướng mày, "Anh không thẹn với lương tâm."

Khê Ngôn à một tiếng rồi lướt qua anh vào bếp, anh nhanh nhẹn bám

theo, cô bưng trứng rán ra, vừa quay người thì suýt nữa đụng vào người
đứng sau, "Anh..."

Cố Văn Lan nhanh chóng nhường chỗ cho cô.

Lúc ăn sáng anh thường thường liếc cô, quan sát vẻ mặt của Khê

Ngôn, mà cô vẫn cúi đầu, mặt không có biểu tình gì khác thường, rất
chuyên tâm, ăn xong bữa sáng bèn cầm chén vào bếp rồi chuẩn bị ra ngoài.

Cố Văn Lan bỗng dưng thấy nhạt miệng, anh để thìa sứ lên bàn, nhìn

bóng dáng cô xỏ giày, bỗng dưng sinh ra cảm giác thiêu thiếu gì đó.

Cái gì nhỉ?

Khê Ngôn xỏ giày xong định ra cửa thì có một cánh tay kéo cô lại, cô

hơi sốt ruột: "Gì đấy? Em sắp muộn rồi."

Cố Văn Lan chống một tay vào ván cửa, cúi người nói: "Em hôn anh

chút đi."

Cô chẳng ngại chút nào, nhón chân khẽ chạm vào khóe miệng anh,

ngưa ngứa nhè nhẹ, giống lông chim phất qua trái tim, Cố Văn Lan đang
định thể hiện thì cô đã mở cửa đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.