NGÔN CỦA ANH - Trang 247

phong độ ngày thường của ông, nhưng có một lần ông thật sự chọc giận
Chu Mộc Lan, nhanh chóng nói câu vàng lời ngọc mà con trai dạy cho,
không ngờ lại xảy ra điều kì diệu thật.

Chu Mộc Lan đỏ mặt, lườm ông: "Đồ quỷ sứ! Đã bao nhiêu tuổi rồi

còn nói nhảm cái gì thế hả!"

Ai da nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia mà xem, lão Lý lập tức có cảm giác

mình trở về thời kì tráng niên, chưa gì đã yêu loại cảm giác phản xuân kia
rồi,thế nên cũng không kiêng kị gì nữa, thường thường lại nói mấy câu lời
ngon tiếng ngọt.

Khê Ngôn sờ sờ cổ, lâu lắm không thấy bố mẹ show ân ái, bỗng dưng

bị bắt ăn cẩu lương có hơi không quen.

Chỉ sợ là Cố Văn Lan cũng không nói ra nổi cái câu sến súa vậy đâu?

Buổi tối Khê Ngôn viết luận văn bằng máy tính của Lý Khê Vũ,

nhưng cô không quá tập trung nên cứ đứt quãng không viết được mấy bèn
tắt máy đi ngủ.

Hôm sau lúc cô ra ăn sáng, Chu Mộc Lan đột nhiên hỏi một vấn đề:

"Lâu thế rồi, hai đứa đã từng về nhà Văn Lan ăn cơm chưa?"

Khê Ngôn cho rằng mẹ để ý chuyện hai bọn họ không về bên này ăn

cơm, muốn thám thính tình hình bên kia để cân bằng tâm lý một chút, cô
nuốt sữa đầu nành, sảng khoái nói: "Chưa ạ."

Không ngờ Chu Mộc Lan lại tỏ ra không đồng ý: "Không đến bên này

thì thôi, sao bên kia cũng không về? Con gả sang bên kia, nói tới cùng vẫn
là người ngoài với bọn họ, ngày thường rảnh rỗi thì nhớ qua bên kia nhiều
một chút, chuyện này tốt với con."

Khê Ngôn hàm hồ đáp lời, "Vâng..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.