NGÔN CỦA ANH - Trang 256

đích công kích người khác thì cô bé sẽ không xem xem lời nói của mình có
đủ uyển chuyển hàm súc hay không.

Sau một lúc lâu, Khê Ngôn mới nói: "Nếu có cơ hội thì anh ấy rảnh

chị sẽ khuyên anh ấy về đấy, được chứ?"

Cố Vân Vi cười cười, nói: "Chị dâu, nếu không thì thế này đi, thứ bảy

tuần này chị tới một mình, cứ kệ anh trai em đi, chị đã gả cho anh em lâu
vậy rồi cũng chưa từng về nhà ăn được bữa cơm."

Khê Ngôn cảm thấy lời này khá có lý, cô nghĩ ngợi một lát, nói:

"Được"

"Tối thứ bảy được không ạ? Tầm 8 giờ chị đến là được."

"Ừ."

Đó cũng coi như là nơi Cố Văn Lan đã từng sống qua, tuy rằng hồi

học cấp ba anh đã rời đi nhưng ngày học đại học lại trở về nơi đó, cô cảm
thấy đi xem xem có vẻ không đến nỗi nào, cũng không phải cô muốn tìm
hiểu sâu về quá khứ của anh, cô chỉ tò mò mà thôi.

Mỗi ngày Cố Văn Lan đều dùng hành động nói cho cô, anh rất bận,

đặc biệt là mấy ngày nay, hôm sau còn về muộn hơn hôm trước, tuy rằng
không đến mức làm cô phòng không gối chiếc nhưng cũng chả khác mấy.

Hôm đó rạng sáng anh mới về, chưa nằm đầy hai tiếng lại phải đi.

Mà đấy là do hôm sau trong quá trình quan sát chăn gối cô đoán thế,

lúc cô gọi điện thoại hỏi anh, quả nhiên là như vậy.

Thứ bảy, vì tối hôm đó Khê Ngôn định đến đại trạch nhà họ Cố ăn

cơm nên chuẩn bị cơm tối cho Cố Văn Lan từ sớm, cô nhàn rỗi không có
việc gì bèn xách hộp giữ ấm đến bệnh viện tìm anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.